Chương 122: Thần Ma Chi Thể
Sau khi được dịch chuyển đến không gian chờ của tầng thứ sáu, cả ba người đều im lặng. Lăng Phong và Lãnh Nguyệt Tiên Tử nhìn Lâm Minh với ánh mắt vô cùng phức tạp. Phản ứng kinh thiên động địa của Huyết Mạch Tế Đàn đã cho họ biết, người đồng đội này của họ có một lai lịch không thể tưởng tượng nổi.
Lăng Phong là người phá vỡ sự im lặng đầu tiên. Hắn không hỏi về bí mật của Lâm Minh, mà chỉ chân thành chắp tay: "Lâm huynh... huynh không sao chứ?"
Cách xưng hô đã thay đổi. Từ "đạo hữu" trở thành "huynh". Điều này thể hiện sự thừa nhận của Lăng Phong, không chỉ về thực lực, mà còn về một mối quan hệ đồng đội đã cùng nhau trải qua sinh tử và cơ duyên.
Lâm Minh nhìn hai người họ, trong lòng cũng có một dòng nước ấm chảy qua. Sau khi biết được thân thế cô độc của mình, sự tồn tại của hai người đồng đội này bỗng trở nên quý giá hơn. Cậu khẽ mỉm cười: "Không sao, chỉ là nghĩ ra vài chuyện. Chúng ta đi tiếp thôi."
Giọng nói cổ xưa vang lên, giới thiệu về khảo nghiệm tầng sáu, rồi cả ba người được dịch chuyển đi.
Khi cảnh vật hiện ra, họ thấy mình đang ở trong một thế giới đang trên bờ vực của sự sụp đổ. Bầu trời có những vết nứt không gian khổng lồ, như những vết sẹo đen ngòm, đang không ngừng hút lấy mọi thứ. Mặt đất rung chuyển, núi non sụp đổ, sông ngòi cạn kiệt. Linh khí trong trời đất thì hỗn loạn và mỏng manh.
"Tầng thứ sáu, Thế Giới Tàn Phá." Giọng nói cổ xưa vang lên. "Thế giới này sắp chết. Hãy dùng sự lĩnh ngộ của các ngươi về Đại Đạo để vá lại những vết nứt, ổn định lại pháp tắc. Khi thế giới ngừng sụp đổ, các ngươi sẽ qua cửa. Thời gian: một tháng. Thất bại, các ngươi sẽ bị chôn vùi cùng với thế giới này."
Đây không còn là một cuộc chiến, mà là một thử thách về khả năng sáng tạo và cứu rỗi.
Ngay lập tức, một vết nứt không gian lớn mở ra ngay bên cạnh họ, tạo thành một lực hút kinh hoàng.
"Cẩn thận!" Lãnh Nguyệt Tiên Tử phản ứng cực nhanh, nàng tạo ra một bức tường băng khổng lồ để chặn lại lực hút. Lăng Phong thì dùng kiếm trận chém tan những tảng thiên thạch từ trên trời rơi xuống. Cả ba người lập tức bị cuốn vào trạng thái phòng ngự bị động.
Đúng lúc này, Lâm Minh hành động. Đôi mắt Hỗn Độn Đồng của cậu lóe lên ánh sáng màu xám. Trong mắt cậu, thế giới này không còn là những ngọn núi hay dòng sông, mà là một mạng lưới pháp tắc chằng chịt, và mạng lưới đó đang bị đứt gãy ở khắp nơi. Cậu đã nhìn thấy bản chất của vấn đề.
Cậu lập tức lên tiếng, giọng nói đầy sự tự tin và quyền uy không thể chối cãi:
"Phía Đông, Hỏa pháp tắc đang bạo động! Lãnh Nguyệt tiên tử, dùng Thái Âm Hàn Chủng của cô trấn áp nó!"
"Phía Tây, không gian bất ổn! Lăng huynh, dùng kiếm ý của huynh làm trụ, tạm thời ổn định lại!"
"Vết nứt trung tâm lớn nhất, để ta xử lý!"
Lăng Phong và Lãnh Nguyệt Tiên Tử không chút do dự, lập tức làm theo sự phân công của Lâm Minh. Bọn họ tin tưởng vào nhãn lực của cậu.
Lâm Minh thì bay thẳng về phía vết nứt không gian lớn nhất, nơi trông như một cái miệng khổng lồ của vực thẳm. Lần đầu tiên, cậu không chỉ là một chiến binh, mà đã trở thành một người chỉ huy.