Thất Sơn Tiên Lộ

Chương 124: Tầng Thứ Bảy



Chương 124: Tầng Thứ Bảy

Sau khi hấp thụ phần thưởng của tầng sáu, ba người Lâm Minh đều cảm nhận được sự thay đổi rõ rệt trong cơ thể và nhận thức của mình. Con đường phía trước đã trở nên quang đãng, và mối quan hệ giữa họ cũng trở nên thân thiết hơn. Họ không còn chỉ là đồng đội tạm thời, mà đã là những đạo hữu thực sự, cùng nhau bước đi trên con đường truy cầu Đại Đạo.
"Lâm huynh," Lăng Phong lần đầu tiên thay đổi cách xưng hô, trong giọng nói có sự chân thành và kính trọng. "Đại ân lần này, Lăng Phong xin ghi lòng tạc dạ."
Lâm Minh chỉ mỉm cười, gật đầu. Cậu biết rằng, nếu không có sự hợp tác của cả ba, thì không ai có thể nhận được cơ duyên lớn như vậy.
Không gian lại một lần nữa thay đổi, đưa họ đến tầng thứ bảy.
Khác với những tầng trước đầy nguy hiểm và hỗn loạn, tầng bảy lại vô cùng yên tĩnh và trang nghiêm. Đó là một không gian hư vô, ở trung tâm chỉ có duy nhất một bức tường khổng lồ bằng hắc ngọc, bề mặt nhẵn bóng như gương, không có bất kỳ một hoa văn nào.
Giọng nói cổ xưa vang lên, nhưng lần này lại có thêm một tia trang trọng.
"Con đường tu luyện, không chỉ là nhận lấy, mà còn là cho đi. Các ngươi đã nhận được rất nhiều cơ duyên từ tòa tháp này. Bây giờ, tầng thứ bảy sẽ khảo nghiệm sự lĩnh ngộ và tấm lòng của các ngươi."
"Hãy lưu lại trên Truyền Đạo Bích này một tia lĩnh ngộ sâu sắc nhất của bản thân, một phần tinh túy nhất trong Đạo của các ngươi, để làm cơ duyên cho những người đến sau. Sự truyền thừa mà các ngươi để lại càng sâu sắc, càng có giá trị, phần thưởng nhận được sẽ càng lớn. Thời gian: một tháng."
Cả ba người đều sững sờ. Đây là một khảo nghiệm vô cùng đặc biệt. Nó không khảo nghiệm sức mạnh, mà là khảo nghiệm trí tuệ, sự hiểu biết và cả sự rộng lượng của một tu sĩ.
Lăng Phong là người đầu tiên ngồi xuống. Hắn là một kiếm tu chính trực, việc lưu lại kiếm đạo cho hậu thế là một việc vô cùng ý nghĩa đối với hắn. Hắn bắt đầu chìm vào suy tư, tổng kết lại toàn bộ con đường kiếm đạo của mình.
Lãnh Nguyệt Tiên Tử cũng nhẹ nhàng ngồi xuống. Đạo của nàng là Thái Âm, là sự tĩnh lặng. Nàng cũng bắt đầu quá trình tìm kiếm thứ tinh túy nhất trong đạo của mình để lưu lại.
Lâm Minh nhìn bức tường hắc ngọc khổng lồ, trong lòng cũng có nhiều suy nghĩ. Từ trước đến nay, cậu chỉ biết nhận lấy, thôn phệ, phá hủy. Công pháp của cậu là con đường bá đạo, cướp đoạt tạo hóa. Khái niệm "cho đi" này, đối với cậu mà nói, vô cùng mới mẻ.
"Đạo Hỗn Độn của ta, bản chất của nó là gì?" Cậu tự hỏi. "Là hủy diệt? Là thôn phệ? Hay còn là thứ gì khác?"
Đây không chỉ là một khảo nghiệm của tòa tháp, mà còn là một cơ hội để cậu thực sự nhìn lại và định nghĩa con đường của chính mình. Cậu cũng ngồi xuống, nhắm mắt lại, chìm vào trạng thái nhập định sâu nhất.