Thất Sơn Tiên Lộ

Chương 125: Hỗn Độn Khai Thiên



Chương 125: Hỗn Độn Khai Thiên

Một tháng trôi qua rất nhanh.
Lăng Phong là người đầu tiên đứng dậy. Trong mắt hắn như có vạn ngôi sao đang lấp lánh. Hắn không dùng kiếm, chỉ giơ một ngón tay lên, bắt đầu "viết" lên trên Truyền Đạo Bích.
Những gì hắn viết không phải là chữ, mà là những đường kiếm ý. Mỗi một đường kiếm đều ẩn chứa sự lĩnh ngộ sâu sắc về kiếm đạo. Cuối cùng, những đường kiếm đó hợp lại, tạo thành một bộ kiếm pháp hoàn chỉnh, tỏa ra kiếm khí kinh thiên, mang tên Bắc Đẩu Thí Thần Kiếm Quyết.
Ngay khi bộ kiếm pháp hoàn thành, Truyền Đạo Bích phát sáng, một luồng kiếm quang tinh thuần từ chính bộ kiếm pháp đó phản hồi lại, dung nhập vào cơ thể Lăng Phong, khiến cho kiếm đạo của hắn càng thêm hoàn mỹ. Hắn đã nhận được phần thưởng của mình.
Tiếp theo là Lãnh Nguyệt Tiên Tử. Nàng chỉ nhẹ nhàng đặt bàn tay lên bức tường. Một đóa băng liên tuyệt đẹp từ từ hiện ra, rồi lan tỏa thành một bức tranh về các chu kỳ của mặt trăng. Bên trong ẩn chứa những nguyên lý cốt lõi nhất của Thái Âm pháp tắc. Nàng cũng nhận được một luồng Thái Âm bản nguyên phản hồi, khí chất càng thêm thoát tục.
Cuối cùng, là Lâm Minh.
Cậu đứng dậy, bước đến trước bức tường. Cậu đã hiểu ra. Bản chất của Hỗn Độn, không phải là hủy diệt, mà là sự khởi đầu. Từ trong Hỗn Độn, mới có vạn vật.
Cậu không viết, không vẽ. Cậu chỉ đặt lòng bàn tay của mình lên mặt tường hắc ngọc, rồi truyền vào đó một giọt Hỗn Độn Bản Nguyên chi huyết từ trong tim.
"ẦMMMMMMMM!"
Truyền Đạo Bích, vốn chỉ phản ứng nhẹ với hai người kia, nay lại rung chuyển dữ dội. Toàn bộ tầng bảy, thậm chí là cả Thông Thiên Tháp, đều rung lên.
Tại nơi bàn tay Lâm Minh tiếp xúc, một tinh vân màu xám tro xuất hiện. Rồi, từ trung tâm tinh vân, một điểm sáng nhỏ bé nổ tung. Một cảnh tượng Khai Thiên Tích Địa thu nhỏ diễn ra ngay trên bức tường. Từ vụ nổ đó, Âm Dương, Ngũ Hành, Sinh Tử, Thời Gian, Không Gian... vạn pháp được diễn sinh, rồi lại quy về Hỗn Độn, tạo thành một chu kỳ vô tận.
Cậu không để lại một bộ công pháp, mà là để lại một sự mô phỏng về nguồn gốc của Đại Đạo!
Giọng nói cổ xưa của Thông Thiên Tháp vang lên, lần này không còn vẻ uy nghiêm, mà là sự chấn động và kinh ngạc tột độ.
"Lấy Hỗn Độn diễn vạn pháp... ngươi... ngươi đã chạm đến ngưỡng cửa của Sáng Thế..."
Phần thưởng dành cho Lăng Phong và Lãnh Nguyệt Tiên Tử đã là rất lớn. Nhưng phần thưởng dành cho Lâm Minh lại hoàn toàn khác.
Cả tòa Truyền Đạo Bích khổng lồ bỗng hóa thành một luồng sáng, ngưng tụ lại thành một phù văn cổ xưa duy nhất. Một chữ "Đạo".
Chữ "Đạo" này bay ra, dung nhập thẳng vào trong Nguyên Anh của Lâm Minh.
Trong khoảnh khắc, Lâm Minh cảm thấy mình như đã trở thành chúa tể của pháp tắc. Cậu có cảm giác, chỉ cần một ý niệm, cậu có thể khiến cho mọi pháp tắc xung quanh phải tuân theo mệnh lệnh của mình.
Giọng nói của tòa tháp lại vang lên, lần này có thêm một tia kính nể.
"Ngươi đã vượt qua khảo nghiệm của một bậc Tiên Hiền. Ngươi có tư cách tiến thẳng đến tầng thứ chín."
Lăng Phong và Lãnh Nguyệt Tiên Tử sững sờ. Tiến thẳng đến tầng chín? Bỏ qua cả tầng tám sao?
Một luồng sáng đặc biệt bao bọc lấy Lâm Minh, tách cậu ra khỏi hai người đồng đội. Trước ánh mắt kinh ngạc của họ, Lâm Minh biến mất, được dịch chuyển thẳng đến tầng cuối cùng, tầng cao nhất của Thông Thiên Tháp.
Màn trình diễn của cậu đã phá vỡ cả quy tắc của tòa tháp.