Thất Sơn Tiên Lộ

Chương 127: Tầng Chín - Gặp Gỡ Tháp Chi Linh



Chương 127: Tầng Chín - Gặp Gỡ Tháp Chi Linh

Trong khi đó, Lâm Minh đã được đưa đến tầng thứ chín, tầng cao nhất của Thông Thiên Tháp.
Nơi đây không có khảo nghiệm, không có lôi đài, không có quái vật. Chỉ có một không gian tĩnh lặng, tràn ngập những vì sao lấp lánh như một vũ trụ thu nhỏ. Ở trung tâm, một bóng người được tạo thành từ ánh sao, đang ngồi xếp bằng, lặng lẽ chờ đợi cậu.
"Chào mừng, người thừa kế của Hỗn Độn." Giọng nói của bóng người đó, chính là giọng nói cổ xưa đã dẫn dắt họ suốt từ đầu đến giờ. Đây chính là Tháp Chi Linh, ý thức của cả tòa Thông Thiên Tháp.
"Tiền bối..." Lâm Minh kính cẩn chắp tay.
"Không cần đa lễ." Tháp Chi Linh nói. "Ta đã tồn tại từ thời khai thiên lập địa. Ta là một kiện Đạo Khí Hỗn Độn, được tạo ra để tìm kiếm một người thừa kế. Ta đã chờ đợi vô số kỷ nguyên, và cuối cùng, ta đã chờ được ngươi."
"Màn trình diễn của ngươi ở tầng bảy, việc diễn sinh vạn pháp từ Hỗn Độn, đã hoàn toàn đánh thức ta. Ngươi không chỉ là người thừa kế, mà còn có tiềm năng vượt qua cả chủ nhân của ta."
Lâm Minh chấn động. "Chủ nhân của ngài? Cha của ta?"
"Đúng vậy." Tháp Chi Linh đáp. "Nhiều kỷ nguyên trước, một người giống ngươi đã đến đây. Hắn mạnh đến mức có thể bóp nát cả tòa tháp này nếu muốn. Hắn tự xưng là Hỗn Độn Thiên Tôn. Hắn nói với ta rằng, trong tương lai, con của hắn sẽ đến đây, và hắn đã để lại một vật, chờ đợi ngươi đến lấy."
Tháp Chi Linh giơ tay lên, một hạt giống nhỏ bé, màu xám tro, trông vô cùng bình thường, từ từ bay về phía Lâm Minh.
Nhưng khi Lâm Minh nhìn vào nó bằng Hỗn Độn Đồng, cậu lại thấy bên trong nó dường như chứa đựng cả một vũ trụ đang chờ được sinh ra.
"Đây là Hỗn Độn Thế Giới Chủng Tử." Tháp Chi Linh giải thích. "Nó là mầm mống của một thế giới. Con đường của một tu sĩ Hỗn Độn chân chính, không phải là dung hợp với Đại Đạo của trời đất, mà là tự mình tạo ra một Đại Đạo, một thế giới của riêng mình. Đây là di sản mà cha ngươi đã để lại, cũng là phần thưởng cuối cùng và cao quý nhất của tòa tháp này."
Hạt giống từ từ dung nhập vào Nguyên Anh của Lâm Minh. Trong khoảnh khắc, cậu cảm thấy mình và cả vũ trụ như hòa làm một. Cậu đã có được nền tảng vững chắc nhất để có thể bước đi trên con đường của một vị thần sáng thế trong tương lai.
"Cảm ơn tiền bối." Lâm Minh cúi đầu thật sâu.
"Hãy đi đi." Tháp Chi Linh nói. "Con đường của ngươi, tự mình bước đi. Tương lai của cả vũ trụ này, có lẽ sẽ nằm trong tay ngươi."
Một luồng sáng chói lòa bao bọc lấy Lâm Minh. Cậu bị dịch chuyển ra ngoài.
Khi cậu mở mắt ra lần nữa, cậu đã đứng trên Vân Tiêu Đài, trước ánh mắt kinh ngạc của tất cả các vị Thánh Chủ, hoàng chủ và hàng triệu tu sĩ của Trung Châu. Tòa Thông Thiên Tháp hư ảo phía sau lưng cậu đang từ từ tan biến vào không khí.
Người duy nhất đã lên đến đỉnh, người chiến thắng cuối cùng, đã trở về.
Cậu đã nhận được cơ duyên gì? Cậu đã khám phá ra bí mật gì? Không ai biết. Họ chỉ biết rằng, một huyền thoại còn vĩ đại hơn cả những gì họ có thể tưởng tượng, đã chính thức ra đời.