Thất Sơn Tiên Lộ

Chương 89: Hoàng Phủ Kinh Vân



Chương 89: Hoàng Phủ Kinh Vân

Lâm Minh quay đầu lại, nhìn thấy một thanh niên mặc cẩm bào màu vàng, thêu hình rồng, khí chất vô cùng cao quý nhưng ánh mắt lại đầy vẻ kiêu căng. Theo sau hắn là hai vị lão giả hộ vệ, tu vi đều là Kim Đan đại viên mãn.
Những người xung quanh nhìn thấy thanh niên này, đều vội vàng cúi đầu lùi lại, trong mắt lộ vẻ kính sợ.
"Là Thập Tam hoàng tử, Hoàng Phủ Kinh Vân!"
"Nghe nói hắn là đệ tử chân truyền của Thái Nhất Thánh Địa, thiên phú cực cao!"
Hoàng Phủ Kinh Vân không thèm để ý đến những người khác, ánh mắt hắn nhìn Lâm Minh như nhìn một con kiến. "Ngươi là kẻ nào, từ đâu tới, dám tranh đồ với ta?"
Lâm Minh không trả lời. Cậu chỉ quay lại, lấy đủ số linh thạch thượng phẩm, đặt lên quầy hàng của lão bản. "Cái này, ta lấy."
Hành động này của Lâm Minh, trong mắt Hoàng Phủ Kinh Vân, chính là một sự sỉ nhục trần trụi. Sắc mặt hắn lập tức trở nên âm trầm.
"Ngươi muốn chết!"
Hoàng Phủ Kinh Vân nổi giận, hắn rút ra một cây quạt ngọc, phất một cái. Một con phượng hoàng lửa khổng lồ từ cây quạt bay ra, mang theo sức mạnh kinh người, đủ để uy hiếp một Nguyên Anh sơ kỳ bình thường, tấn công về phía Lâm Minh.
Hắn muốn một chiêu giết chết kẻ không biết điều này.
Nhưng đối mặt với đòn tấn công đó, Lâm Minh thậm chí không hề nhúc nhích. Cậu chỉ đứng yên, chắp tay sau lưng.
Khi con phượng hoàng lửa sắp chạm vào người cậu, một luồng sáng màu xám tro mờ ảo từ cơ thể cậu lóe lên rồi tắt. Con phượng hoàng lửa khổng lồ, mang theo uy thế ngập trời, cứ như vậy mà tan biến vào không khí, không để lại một dấu vết.
Cả khu chợ rơi vào sự im lặng chết chóc.
Hoàng Phủ Kinh Vân trợn mắt há mồm, không thể tin vào những gì mình vừa thấy. Hai vị hộ vệ Kim Đan phía sau hắn cũng sợ đến mức toàn thân run rẩy.
Lâm Minh lúc này mới từ từ quay đầu lại, nhìn Hoàng Phủ Kinh Vân bằng ánh mắt bình thản như nhìn một đứa trẻ.
"Ngươi quá yếu."
Chỉ ba chữ, không có sự sỉ nhục, không có sự khinh thường, chỉ là một câu trần thuật sự thật. Nhưng đối với một kẻ kiêu ngạo như Hoàng Phủ Kinh Vân, nó còn đau đớn hơn cả ngàn vạn lời mắng chửi.
Nói xong, Lâm Minh cầm lấy gốc Cửu Khiếu Linh Lung Thảo, xoay người rời đi, để lại Hoàng Phủ Kinh Vân đứng chết trân giữa đám đông, gương mặt lúc xanh lúc trắng, nắm đấm siết chặt đến mức móng tay đâm vào da thịt.
Sự va chạm đầu tiên của Lâm Minh tại Trung Châu, tuy chỉ là một gợn sóng nhỏ, nhưng đã khiến cậu lọt vào tầm mắt của một trong những thế lực mạnh nhất ở đây. Những ngày tháng yên tĩnh tu luyện của cậu, có lẽ sẽ không kéo dài được bao lâu.