Thấu Tim Gan

Chương 3



9

 

Lợi dụng lúc Sở Thanh Phong đang tắm, ta lặng lẽ phi thân lên xà nhà, gỡ ám tiêu xuống.

 

Trên đó ghi rõ, muốn ta ám sát Tả Thứ Nhân của Đông cung.

 

Ta cau mày.

 

Sao hắn vẫn chưa chịu buông tha cho ta?

 

Chẳng lẽ chê thích khách bên ngoài quá đắt?

 

Đúng lúc ấy, Sở Thanh Phong tắm xong đi ra.

 

“Nương tử?”

 

Ta giấu mật tín trong tay áo, vò nát.

 

“Tắm xong rồi?”

 

“Ừ.”

 

Ánh mắt chàng lướt qua bàn tay ta, mơ hồ.

 

Không rõ rệt, nhưng ta cảnh giác, trong khoảnh khắc nảy sinh sát ý.

 

Chàng bước tới: “Nương tử…”

 

Ta nhìn chằm chằm chàng.

 

Chàng lấy ra một chiếc vòng ngọc: 

 

“Xem này.”

 

Ta: “…Ồ.”

 

10

 

Đêm đó không đi được.

 

Sở Thanh Phong ngủ không yên, ta vừa động là chàng tỉnh, ta nói muốn ra ngoài chàng cũng đòi theo.

 

Ta hỏi chàng làm gì.

 

Chàng nói chàng sợ tối.

 

Ngày hôm sau cũng không đi được.

 

Sở Thanh Phong bảo được nghỉ, muốn dẫn ta đi du xuân.

 

Hôm ấy ở ngoài thành không về.

 

Ngày thứ ba…

 

Dù sao, sau đó, kinh thành truyền tin Tả Thứ Nhân của Đông cung ngã ngựa mà c.h.ế.t.

 

Đó, rõ ràng là phong cách của Phi Điểu Các.

 

Hắn lại bỏ tiền thuê người khác rồi.

 

11

 

Ninh vương phủ lấy danh nghĩa vương phi gửi thiếp mời, chuyên để đưa cho ta.

 

Trước đó Sở Thanh Phong từng vài lần được mời dự tiệc ở vương phủ, có hỏi ta, ta nói không đi, chàng cũng không ép.

 

Lần này, ta cầm thiếp, đang suy nghĩ.

 

Sở Thanh Phong nói: 

 

“Nương tử, không muốn đi thì thôi.”

 

Ta hơi hiếu kỳ: 

 

“Ta vốn xuất thân từ Ninh vương phủ.”

 

Chàng nói: “Đúng mà.”

 

“Chàng không thấy, ta nên đi sao?”

 

Một trạng nguyên nghèo hèn như chàng, nay ở kinh thành còn có chút đắc ý, bình thường cũng không nghe ai làm khó hắn.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Đều nhờ cái quan hệ kỳ lạ với Ninh vương phủ này.

 

Ta cứ không đi, chẳng phải là không ổn?

 

Sở Thanh Phong nói: 

 

“Tùy tâm nương tử. Nếu bàn chuyện tiền đồ gì đó…”

Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối

Chàng ghé sát tai ta, thần thần bí bí: 

 

“Ta lại chẳng coi trọng Ninh vương lắm.”

 

Ta: “?”

 

“Chí lớn mà tài hèn, bon chen toan tính, khó thành đại sự.”

 

Ta phì cười: 

 

“Chàng còn biết thế nào mới là người làm nên đại sự à?”

 

Phải nói, Ninh vương hiện giờ là hoàng tử được thánh thượng và hoàng hậu sủng ái nhất, rất đáng sợ.

 

Một trạng nguyên nghèo từ phương xa đến kinh thành, trông thì dễ bị lừa, vậy mà không bị hù dọa sao?

 

Sở Thanh Phong nói: 

 

“Làm phu quân, ta cũng có chút mắt nhìn chứ!”

 

Ta càng cười.

 

Chàng bỗng nhìn ta chăm chú: 

 

“Nương tử cười thật đẹp.”

 

Ta: “……”

 

Quả nhiên, ta cũng lấy làm khó hiểu.

 

Chàng đã chẳng muốn nương tựa vào Ninh vương phủ, vậy thì lấy ta làm gì?

 

12

 

Nhưng ta vẫn quyết định, nhân lúc Sở Thanh Phong không ở nhà, sẽ đi một chuyến tới Ninh vương phủ.

 

Nguyên nhân không gì khác, lần này hạ thiếp chính là Hứa Hạ Doanh.

 

13

 

Lần trở lại Ninh Vương phủ, nhìn những đình đài lầu gác chạm vàng khắc ngọc ấy, ta bỗng thấy như vừa tỉnh sau một giấc mơ.

 

Theo nha hoàn vào hậu viện. 

 

Gặp Hứa Hạ Doanh.

 

Ta nhẹ giọng hỏi: “Ngươi sao thế?”

 

Hứa Hạ Doanh ngồi ngay thẳng: 

 

“Ta rất tốt mà.”

 

“Đừng giả vờ nữa, đại nha hoàn của ngươi biến đi đâu rồi? Lá rụng trong vườn không ai quét, những hoa ngươi thích đều bị lột trơ. ”

 

Hứa Hạ Doanh thở dài: 

 

“Đừng lo chuyện của ta trước. Ta hỏi ngươi, sao ngươi vẫn chưa bỏ chạy?” 

 

Ta ngơ ngác: “Bỏ chạy?”

 

“Ta đã chuẩn bị tiền cho ngươi, ngươi phải đào thoát chứ! Sao lại chui vào vũng bùn này được? Hơn nữa, người đặt thiếp mời là ta, mà ngươi vẫn đến? Ngươi biết không, đó là hắn lợi dụng tên ta để dụ ngươi tới.”

 

Ta cau mày.

 

Nàng nói: “Chẳng lẽ ngươi mê vẻ xuân sắc của trạng nguyên sao? Trời ạ, người như ngươi thật là…”

 

Ta lắc đầu.

 

Nàng vội nói: 

 

“Thế rốt cuộc vì sao?”

 

Ta đáp: “Ta đợi người đến đón, hộ tống ta đi.”