Thấu Tim Gan

Chương 4



Hứa Hạ Doanh: “Á?”

 

“…Chẳng phải ngươi bảo ta đi trước, rồi ngươi đến sau sao?”

 

Hứa Hạ Doanh im lặng một lúc rồi nói: 

 

“Có vẻ giao tiếp của chúng ta có vấn đề rồi.”

 

14

 

Ta mới ngồi chưa lâu, thì Ngôn thị dẫn theo một nha hoàn bước vào. 

 

Điều đó khiến ta có quá nhiều câu chưa kịp hỏi phải tạm gác.

 

Nàng ta hơi khom khom chào Hứa Hạ Doanh, rồi cười với ta: 

 

“Tỷ tỷ.”

 

Ta nhếch miệng: “Không dám nhận.”

 

Ngôn thị cười rạng rỡ: 

 

“Không ngờ ta và tỷ cùng được đại hỷ. Tỷ xuất giá, ta cũng được phong làm trắc phi.”

 

Nhìn cách trang điểm, quả nhiên giống trắc phi. 

 

Việc này… Ninh Vương làm khá ghê tởm. 

 

Hắn lúc đầu hứa cho ta vị trí trắc phi. 

 

Rốt cuộc thì luôn bắt ta làm thị thiếp không danh phận. 

 

Ta không buồn, chỉ chợt quay đầu thấy cái “lời hứa không nói ra mà bất tín” của hắn, cũng có lý do.

 

Nghe Hứa Hạ Doanh mắng Ngôn thị: 

 

“Làm thiếp thì hóa ra ngươi đẹp như thế à.”

 

Ngôn thị lạnh mặt:

 

“Vương phi, ta cho rằng danh phận không phải điều quan trọng nhất, quan trọng là ai một lòng hướng về Vương gia, ngươi nói có phải không?”

 

Ta tỉnh táo hỏi thẳng: 

 

“Ý ngươi là gì?”

 

Ngôn thị cười: 

 

“Chắc tỷ không biết. Vương phi đã tự ý chiếm dụng tiền bạc trong phủ, giờ bị tước quyền quản lý quản gia rồi.”

 

Ta kinh ngạc nhìn Hứa Hạ Doanh. 

 

Chẳng lẽ… là chiếc rương vàng ngươi đã đưa cho ta?

 

Hứa Hạ Doanh chỉ đành gật đầu. 

 

Ta không khỏi lớn tiếng thốt. 

 

Là chính thê, Hứa Hạ Doanh làm ăn phụ việc, đã giúp Ninh Vương kiếm bao nhiêu tiền? 

 

Nếu không có nàng, lấy đâu ra chuyện hắn tiêu tiền như suối để mua chuộc người? 

 

Chỉ vì một rương vàng, hắn đã muốn đoạt quyền quản gia của nàng?

 

Ta dò hỏi: “Vậy các việc thường nhật trong phủ giao cho ai?”

 

Hứa Hạ Doanh liếc Ngôn thị. 

 

Ngôn thị hân hoan: 

 

“Tự nhiên là giao hết cho ta rồi.” 

 

…Hắn thật sự cho rằng, ai cũng có thể ư ư? 

 

Khó trách phu lang ta nói hắn khó thành đại sự.

 

Ta: “Ồ.”

 

Hứa Hạ Doanh: “Ồ.”

 

Ngôn thị: “?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

15

 

Có lẽ thái độ của ta và Hứa Hạ Doanh làm Ngôn thị nổi giận. 

 

Nàng ta mắng: 

 

“Nhiệm vụ Vương gia giao, ngươi sao không thi hành?”

 

Ta đáp: “Ta đã không còn là người phủ nữa.”

 

Ngôn thị nổi giận: 

 

“Vô lễ. Tất cả võ nghệ trên người ngươi là do Vương gia cho người dạy đấy!”

Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối

Hứa Hạ Doanh thản nhiên nói: 

 

“Có gan thì bỏ hết võ công của nàng đi.”

 

Ngôn thị lạnh lùng: 

 

“Vương phi, sao ngươi lại nói như thế trước kẻ ngoài?”

 

Hứa Hạ Doanh nói: 

 

“Ngươi cũng biết giờ nàng là người ngoài rồi chứ? Hãy giữ lễ, đừng để người ta tưởng Ninh Vương phủ vô giáo dục.”

 

Ngôn thị: “……”

 

Hai người vẫn cãi nhau, thực ra là Ngôn thị đang bị chửi.

 

Ta chú ý tới ánh mắt của nha hoàn bên cạnh Ngôn thị. 

 

Lạnh lùng, độc hiểm, chăm chú. 

 

Đó chính là ánh mắt của thích khách. 

 

Ta cúi đầu, uống trà. 

 

Ngôn thị cãi không lại, tức quá đập bàn. 

 

Ngay khoảnh khắc đó, nét mặt Hứa Hạ Doanh biến sắc, ác ý từ Ngôn thị phóng ra.

 

Từ bốn phương tám hướng tràn đến… một, hai, ba, bốn, năm… tổng cộng chín làn sát khí. 

 

Ta không ngẩng đầu, xoay nhẹ chiếc tách trong tay rồi ném chiếc tách vào mũi phi tiêu "nga mi thứ" đang nhắm vào ta.

 

Cuộc đấu giữa các thích khách tựa hổ tranh mồi, ngắn nhưng quyết liệt; chớp nhoáng đã phân thắng bại.

 

 Ngôn thị vẫn hả hê nói: 

 

“…Đừng tưởng mình là độc nhất, loại người như ngươi nhiều lắm, tre già măng mọc, có nhiều người muốn phục vụ Vương gia…”

 

Một, hai, ba, bốn, năm… 

 

Ta bắt được tên nữ thích khách cuối cùng, dùng phi tiêu nga mi thứ cướp được áp vào mạch sống nàng. Nàng nhìn ta, nở nụ cười lạnh lùng vô cảm.

 

“Ồ, Lăng Sương, nàng quả không hổ danh.”

 

Ta cau mày. 

 

Đó là tâm của thích khách: xem mình là lưỡi d.a.o, sẵn sàng để d.a.o huỷ người. 

 

Nhưng ta không chần chừ, ta đ.â.m thủng cổ nàng ta. 

 

Ngay lập tức trong phòng thêm chín thi thể.

 

Ta ngồi xuống, mọi thứ im bặt. 

 

Một, hai, ba… Ngôn thị thét lên rồi bỏ chạy ra ngoài. 

 

“Khoá cửa! Nhanh khoá cửa!”

 

16

 

Hứa Hạ Doanh vừa kinh ngạc vừa cười, rồi cau mày. 

 

Nàng nói: “Ngươi không nên động thủ.”

 

Ta nhíu mày: 

 

“Ta không còn cách nào, họ định g.i.ế.c ta mà.”