Nàng thì thầm:
“Đây đều là những cao thủ hắn chi nhiều tiền lôi kéo đến, ý muốn chỉ để dạy ngươi một bài học, giờ ngươi làm vậy lại càng thêm tai họa…”
Ta không hiểu.
Hứa Hạ Doanh thở dài:
“Làm ăn thua lỗ, chó chạy loạn là chuyện dễ hiểu.”
Ta cố nắm bắt ý nàng:
“Có nghĩa là thuê người phải mất tiền, đúng không?”
Hứa Hạ Doanh bảo ta rời kinh ngay.
Nàng nói đây đúng là tai họa cho nhân ở quy mô sử thi.
Hơn nữa hắn lại là hoàng thân quốc thích, đặc quyền giải cấp. Lẩm bẩm đủ thứ.
Ta: “?”
Thật ra có đôi khi ta không hiểu bằng hữu chí thân ngày ngày lải nhải chuyện gì, ta thường im lặng để không bị nàng cho là ngốc.
Để che giấu ngượng ngùng, ta cầm lên chén trà chưa dính m.á.u uống…
Hứa Hạ Doanh biến sắc:
“Đừng!”
Ninh Vương xông vào.
Ta vừa kịp uống cạn chén trà.
17
Sau lưng Ninh Vương là Ngôn thị nay đã không còn vẻ uy phong.
Mới chỉ một tháng không gặp, thoáng chốc lại có chút xa lạ, nhìn qua chỉ là mạnh ngoài yếu trong.
Hắn bình tĩnh sai người mang t.h.i t.h.ể đi.
Sau đó quay sang nói với ta:
“Quả nhiên nàng không phụ sự dạy dỗ nhiều năm của bản vương.”
Ta không lên tiếng.
Ninh Vương bước đến trước mặt ta, đột nhiên ra tay, bóp chặt cổ ta.
Ta không nhúc nhích.
Huấn luyện thích khách khiến ta không làm thừa một động tác, trừ phi ta định g.i.ế.c hắn.
Mà ta cũng không thể g.i.ế.c hắn, như bằng hữu chí thân từng nói, hắn là hoàng thân quốc thích, g.i.ế.c hắn chỉ rước phiền phức.
Hắn nói:
“Làm chính thê của một quan lục phẩm, thật sự cho rằng, nàng cũng tính là người rồi sao?”
Bàn tay bóp cổ ta dần siết chặt.
Thấy hắn càng lúc càng quá đáng, ta đã muốn giãy giụa.
Thoát khỏi hắn vốn dĩ rất dễ.
Thế nhưng ngay lúc này ta đột nhiên cảm thấy khí huyết tắc nghẽn, gân cốt rã rời, theo lực đạo bàn tay trên cổ ngày càng tăng, trước mắt ta tối sầm.
Trong mơ hồ ta dường như nghe thấy hắn nói…
“Nàng vĩnh viễn, cũng trốn không thoát lòng bàn tay bản vương.”
18
Khi mở mắt ra lần nữa, trước mắt tối đen như mực.
Chạm tay toàn là sắt lạnh, trước mặt có những hoa văn hình rắn quen thuộc, ta từng vuốt ve không biết bao lần.
Đầu mũi toàn là mùi tanh của sắt và m.á.u.
Đây chính là chiếc thùng sắt ta từng bị giam khi luyện võ để chịu phạt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lâu nhất ta từng bị nhốt suốt ba ngày ba đêm.
Mùi m.á.u loang trên vách là do khi xưa ta kinh hoảng, liều mạng cào xước, đ.ấ.m đá để lại.
Năm tháng đổi thay.
Ta đã cao lớn hơn nhiều, chân không duỗi thẳng được.
Nhưng cuối cùng, ta lại bị giam vào nơi này một lần nữa.
Nỗi sợ quen thuộc trong khoảnh khắc gần như muốn nuốt chửng ta.
Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối
Ta không ngừng tự nhủ: phải bình tĩnh, bình tĩnh… Ngươi không nên còn sợ chiêu này nữa.
19
Ta bắt đầu hồi tưởng, nhớ lại mọi chuyện vừa rồi.
Đúng vậy, ta uống chén trà kia, thân thể liền thấy khác lạ.
Nhưng chén trà đó là của Hứa Hạ Doanh, chính nàng cũng uống…
Có kẻ bỏ độc vào chén trà của nàng?
Ta cố gắng nhớ lại hương vị trong trà.
Đây chắc là một loại độc chậm, khiến gân cốt mềm nhũn, toàn thân vô lực.
Bởi vì ta là người luyện võ, đã trải qua tẩy tủy phạt cốt, huyết mạch thông suốt, nên hiệu lực lại càng dữ dội hơn.
Ta nhớ lúc ta uống, nàng hoảng sợ bảo ta 【đừng】!
Nàng biết!
Nàng vậy mà biết có người hạ độc, mục đích là khiến nàng kiệt sức vô lực sao?
Ninh Vương lại có thể đối xử với nàng như thế!
20
Hắn, rốt cuộc là một người thế nào?
Ta nhớ vào năm ta khoảng mười một, mười hai tuổi, ta đã cùng hắn đính hôn.
Mối hôn sự này, phụ mẫu ta đều rất hài lòng.
“Tam hoàng tử được phụ mẫu huynh đệ thương yêu, sau này sẽ là hoàng thất nhàn tản, nữ nhi cũng ít u sầu hơn.”
Khi đó hắn đối xử với ta rất tốt, ta cũng cảm thấy chúng ta rất gần gũi.
Cho đến khi gia tộc ta gặp nạn…
Thật ra miệng hắn nói rằng, trong lòng hắn ta mãi là con gái của Thiếu sư, nhưng ta biết không phải thế.
Từ khi ta bước vào nhạc phường, ánh mắt hắn nhìn ta đã không còn như trước.
Ngày xưa ta là mây trời nơi chân trời, nay ta chỉ là bùn đất nơi góc nhà.
Cho nên sau này hắn chính danh cưới, cưới con gái của thị lang Thượng thư, Hứa Hạ Doanh, ta biết là hợp lẽ.
Khi Hứa Hạ Doanh vào cửa mới mười bảy tuổi, trong ánh mắt lông mày đều là sự ung dung, khí độ của tiểu thư quyền quý.
Nàng rất giỏi, quản lý vương phủ đâu ra đấy, việc lớn việc nhỏ đều xử lý trơn tru.
Ánh mắt Ninh Vương nhìn nàng, giống hệt ánh mắt năm xưa từng nhìn ta.
Vinh quang gia tộc đã chẳng còn, ít ra có thể như nàng, trở thành người hữu dụng đi.
Khổ cực luyện võ ta đều chịu, ngày nối ngày, năm này qua năm khác.
Trên người ta từng khúc xương đều bị bẻ gãy rồi lại tái tạo, từng tấc da thịt đều trải qua thương tích, ngũ tạng bị đủ loại độc dược gặm nhấm.
Có một khoảng thời gian, gần như ngày nào ta cũng cận kề cái c.h.ế.t.
Khi ấy, lúc ta sắp c.h.ế.t, chính Hứa Hạ Doanh đến thăm ta, hỏi han y dược, bón thuốc, trông coi bên giường.
Còn Ninh Vương thì đến lúc ta vượt qua được mới ghé qua, ánh mắt đầy tán thưởng cùng thương tiếc.
Về sau, nữ nhân trong vương phủ càng lúc càng nhiều, mỗi người đều có vẻ đẹp riêng.
Ta sợ hắn không nhìn thấy ta, thù nhà ta còn ký thác nơi hắn, ta liều mạng hơn nữa, vì hắn vào chỗ dầu sôi lửa bỏng, coi thường sống c.h.ế.t, chỉ để đổi lấy ánh mắt dừng lại của hắn…