Nhưng giờ ngẫm lại, tất cả thật mỉa mai.
Dường như, cho dù ta liều mạng thế nào, hữu dụng ra sao, trong mắt hắn cũng chỉ có thế.
Hắn thậm chí còn có thể đối xử với Hứa Hạ Doanh như vậy.
E rằng hắn đã tìm được đối tượng có giá trị lợi dụng cao hơn, nên mới muốn để vị vương phi thân phận tôn quý này lặng lẽ c.h.ế.t trong hậu viện?
21
Bỗng nắp trước mắt bị bật mở, một luồng sáng chói lòa suýt nữa làm mù mắt ta.
Hửm?
Ta biết sớm muộn gì hắn cũng sẽ thả ta ra.
Chỉ là… thời gian lại ngắn như vậy?
Ninh Vương và Hứa Hạ Doanh đứng đó nhìn ta.
Hai nha hoàn đỡ ta ra khỏi chiếc thùng.
Hứa Hạ Doanh nói:
“Sở đại nhân đến tìm ngươi rồi.”
Nàng vừa dứt lời, sắc mặt Ninh Vương lại càng khó coi.
Nhưng hắn cố kìm chế.
Hắn chỉ lạnh lùng nói:
“Cái tên mọt sách kia chắc chưa từng thấy nữ nhân, nên mới thương tiếc nàng, một cành hoa tàn úa. Sao, hắn không thấy nành nhàm chán à?”
Ta đang vận động đôi cổ tay còn chưa lấy lại sức.
Nghe vậy, ta cau mày.
Lấy chuyện nam nữ ra để sỉ nhục ta?
Thấp kém thật.
Ninh Vương vẫn nói:
“Phu quân bản vương tìm cho nàng, nàng vừa lòng chứ?”
Nếu hắn không hỏi thì thôi, hắn vừa hỏi, suy nghĩ ta lập tức bay xa.
Làm thích khách bao năm, đây là lần đầu tiên ta không kìm được mà thả tâm trí trôi nổi.
Nhưng cũng phải nói, tuy ta bỏ công sức nhiều hơn, nhưng Sở Thanh Phong so với Ninh Vương quả thực tốt hơn nhiều.
Nghĩ xong, ta mới hoàn hồn, thậm chí còn phát hiện khóe môi mình khẽ cong lên một nụ cười kỳ lạ.
Ninh Vương: “……”
Hứa Hạ Doanh thì lộ ra một nụ cười hàm chứa nhiều ẩn ý, có chút tinh ranh dễ thương.
Ta chẳng nói gì, mà Ninh Vương thì đột nhiên mất kiềm chế.
Hắn nói:
“Đi dọn sạch Phi Điểu Các. Lần này nhiệm vụ mà còn không làm, tiền đồ của phu quân nàng, cùng với cái mạng nhỏ của nàng, đều đừng mong giữ được.”
Ta há miệng muốn nói.
Hắn quát:
“Cút.”
Hứa Hạ Doanh liếc ta một cái ra hiệu.
Ta nghĩ thôi kệ, hắn bị bệnh.
22
Ngoại viện.
Sở Thanh Phong đứng đó, sau lưng là một đám thị vệ vương phủ, chỉ nhìn bóng lưng đã thấy chàng tức giận.
Ta gọi một tiếng:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Phu quân!”
Chàng quay đầu, lập tức chạy đến.
“Nương tử, chúng ta về thôi.”
Ta đáp một tiếng được.
Có lẽ chạm phải bàn tay lạnh lẽo của ta, chàng lập tức siết chặt bàn tay ta trong lòng bàn tay mình.
Chàng còn bỏ tiền thuê một chiếc xe ngựa, dìu ta lên ngồi, rồi lo lắng hỏi:
Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối
“Nương tử, bọn họ đã làm gì nàng?”
Ta sực tỉnh.
Đúng rồi, ta vốn là thiếp của Ninh Vương, sau khi gả cho chàng, lại đột nhiên chạy về vương phủ mãi không ra…
Một kẻ thư sinh thanh cao như chàng, e rằng chưa từng thấy chuyện thế này.
“Xin lỗi, là vương phi gửi thiệp mời ta…”
“Hai người có quan hệ rất tốt sao?”
Ta gật đầu, nghĩ đi nghĩ lại, vẫn nói thật:
“Vương phi là người duy nhất ta vương vấn ở vương phủ.”
Ý ngoài lời chính là bảo chàng: ta chẳng còn quan tâm đến Ninh Vương nữa.
Chàng không nói gì, chỉ không ngừng xoa bóp bàn tay ta.
Nhưng nhắc đến Hứa Hạ Doanh, ta lại nhớ ra.
Nàng cố tình nói: 【Sở đại nhân đến tìm ngươi rồi.】
Ngay sau đó đã khiến Ninh Vương không vui.
Theo lý, cho dù Sở Thanh Phong có đến tìm ta, Ninh Vương cũng có thừa cách để ứng phó với chàng…
Nghĩ thế, e rằng Ninh Vương bất đắc dĩ mới phải sớm thả ta ra.
Ta dò hỏi:
“Chàng đắc tội với Ninh Vương phủ rồi?”
Kỳ lạ, chàng lấy gì ra làm vốn chứ?
Chàng chỉ đáp:
“Nói gì mà đắc tội hay không đắc tội, bảo vệ nàng, ấy là bổn phận làm phu quân.”
Tim ta khẽ nhói:
“Về sau đừng hành động nông nổi thế nữa, ta chỉ đi thăm bằng hữu, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”
Thế mà chàng vẫn xoa tay ta mãi… Bàn tay này sao lại lạnh đến vậy, ta cũng không giải thích nổi.
Chàng nhìn ta thật lâu:
“Về sau, đừng làm những việc nàng không muốn làm nữa.”
Ta gật đầu qua loa.
23
Đêm đó, ta cho Sở Thanh Phong ngửi một ít mê hương, chàng liền ngủ say hơn.
Sau đó, ta khẽ gỡ bàn tay chàng đang đặt trên người ta sang một bên.
Chàng lẩm bẩm một tiếng:
“Nương tử.”
… Dọa ta giật mình!
Ta ngồi dậy ngắm kỹ chàn, lại thấy chàng ngủ say, giữa chân mày đầy vẻ mệt mỏi, gò má còn hơi ửng đỏ…
Thật buồn cười, Hứa Hạ Doanh từng hỏi ta 【có phải tham luyến xuân sắc của trạng nguyên lang hay không】.
Kỳ thực, lúc này ta mới biết, xuân sắc nhân gian, thì ra lại đẹp đến thế.