Thay Đổi Số Phận Của Nhân Vật Phản Diện

Chương 45: Người Trong Tim Anh - 1



Triệu Hương Linh

Khi chuông báo thức reo đến hồi thứ hai, tôi tung chăn và bước xuống giường. Đêm qua, tôi không thể ngủ được vì mải suy nghĩ và vì ấm ức. 

Dẫu biết trước cốt truyện nhưng kể từ giây phút Diệp Tử Phong hét lên rằng anh ghen vì yêu tôi, tôi đã có một ý định táo bạo sau khi bình tĩnh lại.

Tôi đã nghĩ rằng mình sẽ cùng anh đồng hành. Thì sao nếu tôi chiếm lấy chỗ bên cạnh nam chính. Chỉ cần anh không ghét tôi, mọi thứ sẽ tốt đẹp. 

Thế nhưng, trước khi Diệp Tử Phong quay về vào buổi trưa, Đường Thi đã gởi cho tôi những bức ảnh anh làm việc trong quán bar, và có những người phụ nữ đã giơ tay chạm vào anh.

Tôi đã khăng khăng rằng cô ấy nhìn nhầm nhưng khi đến nơi để xác nhận, tôi gần như gục ngã khi thấy đúng là anh. Hơn nữa, anh còn đánh nhau với người khác để bảo vệ Triệu Minh Ngọc. Họ đã quen nhau sớm hơn trong nguyên tác.

Sau khi rửa mặt, tôi bước ra khỏi phòng và nhìn thấy một chiếc hộp được thắt nơ nằm ngay mép tường.

- Quà nhận lỗi sao? 

Tôi ngồi xuống, rút dây mở ra. Bên trong là một tấm thiệp chúc mừng sinh nhật với dòng chữ ngay ngắn, một đôi giày, một chiếc váy và một chiếc điện thoại mới tinh. 

- Anh ấy mua những thứ này từ khi nào? Cộng lại không hề rẻ. – Tôi thật sự hoang mang. 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Diệp Tử Phong là người hiểu rõ nhất số tiền tôi đưa cho anh không thể chi tiêu tùy tiện, vậy chẳng lẽ những thứ này anh mua từ tiền đến quán bar làm phục vụ sao? Anh làm thêm để mua quà cho tôi chứ không phải để có tiền chiều chuộng Triệu Minh Ngọc à? 

Nhưng những tin nhắn mùi mẫn của cô ta đêm qua như thể họ đã thân nhau từ lâu. Làm sao có chuyện họ ngẫu nhiên gặp nhau trong tình huống đó?

Đầu óc tôi quay cuồng, tôi nhanh chân chạy xuống cầu thang, vào bếp nhưng thấy căn bếp trống không, phần thức ăn sáng được đậy cẩn thận trên bàn. Tôi tiếp tục mở cửa chạy ra ngoài nhưng không thấy xe máy đâu.

- Hay thật, bữa nay cứ lẳng lặng mà đi như vậy, không thèm báo cáo lịch trình với mình. – Tôi vừa thở hổn hển vừa tự nói cho mình nghe.

Quay về phòng, tôi lấy điện thoại gọi cho Diệp Tử Phong nhưng lại không liên lạc được, không có tín hiệu gì. Mãi tận lúc này, tôi mới nhớ đến bộ dạng ướt sũng đêm qua của anh, như một con ch.ó lớn bị rơi xuống mương. Tôi thậm chí còn tát lên má anh khi mà khóe miệng anh vốn đang bị thương. 

Cảm giác tội lỗi dâng trào khiến tim tôi thắt lại.

Tuy không biết anh đi đâu nhưng tôi đoán anh vẫn phải về nhà, thế nên tôi muốn nấu một bữa cho anh, xem như chuộc lỗi và cũng là để cho anh cơ hội giải thích với tôi.

Lúc mở tủ lạnh kiểm tra xem còn thức ăn gì không, chiếc bánh kem nhanh chóng lọt vào tầm mắt tôi. Chiếc bánh khá nhỏ nhưng trang trí rất đẹp và bên trên là dòng chữ “Chúc mừng sinh nhật cô chủ nhỏ của tôi”.

- Hôm đó… là hôm đó sao… 

Tôi bần thần nhớ lại. Hóa ra anh chuẩn bị đón sinh nhật cùng tôi sao? Thế nhưng đêm đó anh đã quay về với hơi men nồng nặc và đòi hỏi tôi cả đêm.