Gạt đi mọi thắc mắc, tôi bắt xe ôm đến chợ và len lỏi vào trong các sạp hàng. Mặt trời đã lên cao nên tôi bịt bùng kín mít, chỉ để lộ đôi mắt.
- Nay thằng bé đẹp trai không thấy đi chợ nhỉ? Tính làm mai con gái tôi cho nó. Thấy nó hiền lành, chất phác. – Một người phụ nữ bán rau lên tiếng.
- Ừ, thế mà bị con đấy đối xử không ra gì, nghe con tôi kể con bé Hương Linh ấy ghê gớm lắm, không vừa ý là đánh luôn thằng đấy ngoài đường, chẳng nể nang gì.
- Tội nghiệp. Vậy mà mỗi khi tôi nói thì nó cứ bênh con đó chằm chặp, bảo là người tốt.
Bàn tay đang lựa thịt của tôi gần như đông cứng lại. Tôi không ngờ lần đầu tiên tôi mò ra chợ lại nghe thấy câu chuyện về mình.
Thật đáng đời tôi. Tôi đang gánh chịu hậu quả của việc tạo ra một nhân vật xấu tính xấu nết.
- Bà đang nói về Tử Phong à? – Một bà cô vừa đến quầy thịt, nghe thấy câu chuyện liền tham gia nhiều chuyện.
- Ừ, bà cũng biết cậu ấy à? – Bà bán thịt gật đầu và hỏi lại.
- Biết chứ, thằng đó đẹp trai mà giỏi cực, hôm giờ còn theo thằng bé hàng xóm của tôi đi bốc hàng ngoài cảng ấy. Người đẹp, giỏi thế mà sao khổ quá. Mẹ thì bệnh nặng, còn bị cái con tâm thần kia bóc lột nữa. Haizz.
Gì chứ? Diệp Tử Phong đi bốc vác hàng ngoài cảng sao? Lẽ nào sáng nay, anh cũng ra đó?
Tôi không thể tin được và không thể tưởng tượng được, rốt cuộc anh lấy sức ở đâu để làm nhiều việc như vậy?
- Cân cho cháu cục thịt này. - Tôi đẩy cục thịt đến bà chủ sạp và nói.
Sau khi thanh toán, tôi mua thêm rau rồi về nhà. Thế nhưng, tôi không có tâm trạng nấu ăn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tôi chui vào phòng anh, lục lọi, hy vọng sẽ có chút thông tin về nơi anh làm. Thành phố này có tận hai cảng xuất hàng, tôi không thể đi tìm anh theo phán đoán.
- Cảng phía Nam, ngày tám, ngày tám là hôm nay. – Tôi nhìn vào dòng chữ trong sổ ghi chú và bật điện thoại lên xem ngày.
Năm phút sau, tôi đã ngồi trên chiếc xe ôm công nghệ và đi đến cảng phía Nam. Công việc bốc dỡ hàng rất nặng và cũng sẽ tiềm tàng nguy hiểm.
Tôi không biết anh có ổn không khi mà điện thoại của anh hoàn toàn mất tín hiệu. Nỗi lo sợ mơ hồ khiến tôi kiệt sức.
Khoảnh khắc đặt chân đến càng, tôi gọi cho anh lần nữa.
Trái tim đang treo lơ lửng bỗng chốc bị hạ mạnh xuống khi tôi thấy Diệp Tử Phong đang bước về phía mình.
Giọng nói trầm ấm nhưng đầy lo lắng của anh truyền đến tai tôi qua chiếc điện thoại.
- Cô chủ, sao cô đến đây? Xảy ra chuyện gì vậy?
Tôi xúc động đến độ không nói nên lời. Tôi còn tưởng đã xảy ra chuyện gì không hay với anh rồi.
Cái tên ngốc nghếch này, sao phải đi làm những công việc tay chân nặng nhọc, nguy hiểm như vậy chứ? Lỡ không may…
Chẳng mấy chốc, anh đã chạy đến bên tôi, hơi thở anh hỗn loạn, vẻ hoảng loạn hiện rõ trên gương mặt.
- Cô sao vậy? Bị đau ở đâu sao? Sao cô lại khóc? Hay ai bắt nạt cô? – Anh đặt hai tay lên vai tôi, mắt quét từ trên xuống dưới người tôi để kiểm tra.
- Không… tôi… tôi tưởng anh bỏ đi theo Triệu Minh Ngọc rồi. – Tôi ấp úng rồi bịa ra một cái cớ, cũng là để thăm dò anh.
- Không đâu. Tôi đi làm thêm thôi. Diệp Tử Phong sống là người của cô chủ, c.h.ế.t cũng là ma của cô chủ.