Diệp Tử Phong vẫn im lặng, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn chằm chằm vào tôi như đang dò xét. Cái tên này có phải làm việc nặng quá rồi mất hết cảm xúc không? Rõ ràng lúc ở cảng còn đỏ mặt kia mà.
- Hôm nay, cô chủ muốn chơi trò này sao? Muốn tôi đóng vai bạn trai sao? – Anh hỏi, ánh mắt vẫn nhìn tôi đau đáu, như cố nhìn thấu tôi.
- Trò chơi? Anh đang nói gì vậy? – Tôi nghe giọng mình khàn hẳn đi.
- Không có gì. Chỉ là… sau này, cô đừng giới thiệu cô là bạn gái tôi. Tai vách mạch dừng, nếu để Trương Quý Khải nghe được sẽ ảnh hưởng đến chuyện tình cảm của cô.
Tôi ngớ người trong chốc lát. Liên quan gì đến Trương Quý Khải chứ?
Não tôi cũng thuộc hàng nhảy số nhanh và tôi nhớ ngay đến đêm qua, khi tôi xuất hiện cùng Trương Quý Khải. Lẽ nào Diệp Tử Phong đang ghen tiếp?
- Liên quan gì đến anh ta? Tôi và anh ta đã chia tay rồi.
Diệp Tử Phong đột ngột cúi đầu, bờ vai anh như rũ xuống, như thể sức lực của anh đã bị rút cạn. Mãi một lúc sau, anh mới ngẩng lên, ánh mắt chứa đầy đau đớn nhìn tôi khiến tôi cảm thấy mình như một kẻ tội đồ dù rằng hiện tại tôi thấy mình chẳng làm gì sai quấy với anh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
- Hương Linh, làm ơn đi, đừng đùa giỡn tình cảm của tôi như vậy. Tôi biết phận mình không xứng với em. Em yên tâm, tôi sẽ luôn ở bên em và chăm sóc, hầu hạ em. Làm ơn… đừng khiến tôi hy vọng quá nhiều. Em cứ như vậy, tôi sẽ cho rằng đó là sự thật. Tôi sẽ cho rằng em yêu tôi thật.
Tôi sững sờ nhìn người đàn ông trước mặt. Anh cho rằng tôi đang đùa anh sao? Tôi không có rảnh như vậy. Nhưng nghĩ lại thì cũng phải thôi, Triệu Hương Linh thực sự có bao giờ thật lòng với anh đâu, chỉ xem anh như một món đồ chơi, một kẻ dễ bề sai khiến.
- Tử Phong, em yêu anh thật. Em muốn ở bên anh. – Tôi tiến lại, cầm tay anh và nói bằng giọng chân thành, nghiêm túc nhất.
Dứt lời, tôi nhón chân, vòng tay câu lấy cổ anh và hôn lên đôi môi vừa hé mở, chưa kịp thốt ra từ nào. Đôi môi anh mềm mại và ấm, mang lại cảm giác đê mê khi chạm vào. Tôi không dám hôn mạnh vì khóe môi anh vẫn đang bị thương.
Cảm nhận được đôi bàn tay to của anh đang đặt lên eo mình, tôi rướn người lên cao hơn. Thế nhưng, anh nhanh chóng dùng lực đẩy tôi ra khiến tôi vô cùng hụt hẫng. Hai gương mặt vẫn ở khoảng cách gần, hơi thở hòa vào nhau.
- Hương Linh, anh không muốn em đùa như vậy.
- Em không đùa. – Tôi ấm ức phản bác.
Anh đưa tay chạm vào môi tôi rồi xoa nhẹ, ánh mắt nhìn tôi đong đầy yêu thương say đắm. Tôi tin anh yêu tôi và hiện vẫn đang yêu tôi.
Đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, tình cảm của anh, sự yêu ghét của anh luôn thể hiện qua ánh nhìn của anh, không thể nào nhầm lẫn được.