Thế Giới Thú Nhân Nhàn Nhã: Cày Ruộng, Sinh Con

Chương 120: Mùa mưa đến



Lửa trong hố cháy hừng hực. Sau khi lửa tự tắt, Parker múc từng chút tro tàn ra, gói vào một tấm da thú bỏ đi, rồi dùng đá đập mạnh.

 

Khi mở ra, xương thú bên trong đã thành bột.

 

Parker đang chuẩn bị mang đồ đi vứt trong núi thì Bạch Tinh Tinh ở trong phòng gọi: “Rửa tay đi con báo bẩn thỉu!”

 

“Được.” Parker ngoan ngoãn đi rửa tay, chìa đôi tay ướt sũng ra khoe công, “Sạch sẽ rồi, ta đi săn luôn đây.”

 

“Vâng.” Bạch Tinh Tinh gật đầu.

 

Nhưng lúc Parker mang con mồi về thì Curtis đã nhanh chân hơn một bước, chuẩn bị đồ ăn cho Bạch Tinh Tinh.

 

Trong nhà chính đang nướng một con dê, đuôi của Curtis còn quấn một con dê đang thoi thóp.

 

Bạch Tinh Tinh thấy Parker liền gọi ngay: “Parker mau đến ăn đi, vừa nướng xong này.”

 

Parker “bịch” một tiếng ném con mồi xuống đất, đứng cứng đờ bên đống lửa, “Không cần, ta ăn của mình. Đợi em ăn xong ta sẽ nướng.”

 

Bạch Tinh Tinh nhìn con mồi của Parker, trong lòng thầm thở dài vì lãng phí, “Nhưng nhiều thế này em ăn không hết, Curtis lại không thích ăn đồ chín. Sau này hai người thay phiên nhau đi săn đi, anh cũng có thể nhàn hơn một chút.”

 

“Hừ.” Parker ban đầu không muốn chấp nhận, nhưng nghĩ lại nhà người khác cũng đều như vậy, mình mà phản kháng nữa thì có chút gây sự vô cớ, đành phải khó chịu ngồi xuống.

 

Curtis thấy Parker trở về, liền quấn con mồi trườn ra xa một chút, hóa thành hình thú hoàn toàn, một hơi nuốt chửng con mồi. Sau đó, hắn từ từ bò vào phòng ngủ, khép lớp màng mắt lại ngủ gật.

 

Tuy đã vài lần thấy Curtis ăn, Bạch Tinh Tinh vẫn không khỏi căng thẳng. May mà lần này có Parker, cô có thêm một chút cảm giác an toàn. Mãi đến khi Curtis vào nhà, cô mới thả lỏng.

 

“Con mồi kia của anh làm sao bây giờ?” Bạch Tinh Tinh hỏi.

 

Parker liếc nhìn con mồi đã c.h.ế.t cứng, nói: “Ném xuống sông cho cá ăn đi, con rắn c.h.ế.t tiệt đó thật là, con mồi của hắn còn chưa chết, ăn của ta chẳng phải tốt hơn sao.”

 

Bạch Tinh Tinh cũng không nghĩ ra cách bảo quản nào, dùng muối ướp thì quá lãng phí, cuối cùng đành phải đồng ý với cách làm của Parker.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Mùa mưa nói đến là đến, trưa hôm đó, nhiệt độ không khí vừa hạ xuống, trời đã đột ngột tối sầm. Ngay sau đó, cuồng phong gào thét, cát đá bay mù mịt. Côn trùng trong không khí cũng biến mất không thấy, áp suất không khí thấp đến mức khiến người ta khó thở.

 

Parker và Curtis dọn củi và cỏ phơi bên ngoài vào nhà, vừa làm xong, bầu trời đã nổ ra một tiếng sấm vang trời, mưa như trút nước “ào ào” đổ xuống.

 

Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.

Bạch Tinh Tinh ghé vào cửa sổ nhìn ra ngoài, trong mắt mang vẻ kinh hãi, “Mưa lớn quá!”

 

Thật lòng mà nói, cô chưa từng thấy trận mưa nào lớn như vậy, dùng từ “mưa như trút nước” để miêu tả cũng không hề quá đáng.

 

Curtis trải một cái ổ lớn hơn bên cạnh ổ của Parker, nói với Bạch Tinh Tinh: “Qua đây ngủ.”

 

Parker lập tức nói: “Tinh Tinh ngủ với ta.”

 

Bạch Tinh Tinh cảm nhận được không khí giương cung bạt kiếm giữa hai người, cô kiên quyết đứng ở cửa sổ, giả vờ ngắm cảnh, “Em không ngủ, em muốn xem mưa.”

 

Bên ngoài sấm chớp đùng đoàng, mặt Bạch Tinh Tinh lúc sáng lúc tối.

 

“Đoàng!”

 

Gần đó nổ ra một tiếng sét, trong ánh sáng chói lòa, một con hổ hiện ra, toàn thân lông lá ướt sũng, lộ rõ khung xương, khuôn mặt hổ đầy vết sẹo trông vô cùng dữ tợn.

 

“A!” Bạch Tinh Tinh hét lên một tiếng, lùi lại mấy bước.

 

Ánh sáng lóe lên rồi tắt, thân hình cường tráng của nó dường như ngã gục trong màn mưa.

 

“Tinh Tinh.”

 

Parker và Curtis đồng thời xông lên, cuối cùng Curtis nhanh hơn một bậc, ôm được Bạch Tinh Tinh.

 

“Đừng sợ, có ta ở đây.” Curtis ôm lấy đầu Bạch Tinh Tinh, hôn lên mặt cô.