“Em đã nói với anh rồi mà, mỗi tháng em đều bị như thế này một lần, chính là động dục.” Bạch Tinh Tinh nghiêng người đối mặt với Parker, nghiêm túc nói: “Đây là sự thật.”
Còn về chuyện không giao phối với Curtis, Bạch Tinh Tinh không định nói ra. Đây là bí mật của tộc Curtis, cô không có tư cách tiết lộ cho bất kỳ ai.
“Lại nói ngốc nghếch.” Parker buồn cười véo mũi Bạch Tinh Tinh, “Em nói như vậy, sẽ khiến đám con trai càng điên cuồng hơn đấy biết không? Mỗi năm đều có thể sinh rất nhiều con, đến lúc đó em sẽ trở thành kẻ chuyên đẻ con của bộ lạc.”
Bạch Tinh Tinh giật mình, mặt tái mét.
Đúng vậy, sao cô lại không nghĩ đến chuyện này. Với mức độ khao khát sinh sản của bộ lạc, với lòng tham của Vượn Vương, cô rất có khả năng bị những kẻ mạnh của Vạn Thú Thành giam cầm, trở thành công cụ sinh sản.
Phụ nữ có thể hủy bỏ quan hệ bạn đời thì sao? Chẳng phải có những người đàn ông bị bỏ rơi sao, họ không thể kết đôi lại được, những kẻ vương giả kia hoàn toàn có thể tìm họ để ép buộc quan hệ với mình.
Sau đó, tự nhiên là không ngừng mang thai, sinh sản…
Bạch Tinh Tinh càng nghĩ càng sợ hãi, cơ thể không kìm được mà run rẩy.
“Tinh Tinh sao vậy?” Parker thấy sắc mặt Bạch Tinh Tinh đột nhiên thay đổi, căng thẳng hỏi: “Có phải lại đau bụng không?”
Bạch Tinh Tinh cứng cổ, run rẩy lắc đầu, trong mắt nhanh chóng ngấn đầy nước mắt, đầu vừa lắc, nước mắt đã lăn xuống.
“Tinh Tinh.” Parker bật người ngồi dậy, ôm Bạch Tinh Tinh vào lòng, mặt vô cùng căng thẳng, “Rốt cuộc em bị làm sao vậy?”
Bạch Tinh Tinh đẫm lệ nhìn Parker, miệng hết mở lại đóng, cuối cùng mới thốt ra được thành lời: “Parker… em nói thật đấy… em không muốn chuyên đi sinh con…”
Nói rồi, Bạch Tinh Tinh không kìm nén được nữa, bật khóc thành tiếng.
Parker ngẩn người, cánh tay ôm Bạch Tinh Tinh đột nhiên siết chặt, tai dựng thẳng đứng.
“Suỵt ~ đừng nói. Không thể để bất kỳ ai phát hiện.” Giọng Parker trầm thấp chưa từng có, dường như trong nháy mắt đã trưởng thành hơn mười tuổi, anh cúi đầu hôn lên đỉnh đầu Bạch Tinh Tinh, nói: “Ta sẽ bảo vệ em.”
“Vâng, vâng.” Bạch Tinh Tinh nức nở gật đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Parker ôm Bạch Tinh Tinh im lặng an ủi một lúc lâu, cuối cùng Bạch Tinh Tinh khóc mệt, rúc vào lòng anh ngủ thiếp đi.
Curtis dự đoán rất chính xác, ngày thứ tư liền mang theo một cây thực vật trở về.
Bạch Tinh Tinh không thèm nhìn cây thực vật, vừa thấy Curtis đã nhào tới.
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
“Anh về rồi!”
Curtis hạ thấp người, một tay ôm lấy cô, trong đôi mắt đỏ rực tràn ra vẻ kinh ngạc, “Tiểu Bạch nhớ ta à?”
Bạch Tinh Tinh định nói chuyện, nhưng khi thấy Curtis lại cảm thấy tủi thân, vừa mở miệng đã phát ra tiếng nức nở.
Sắc mặt Curtis hơi thay đổi, ánh mắt đảo qua phòng, vừa hay Parker từ phòng ngủ đi ra, ánh mắt anh lạnh lùng nhìn thẳng Parker, trên người tỏa ra sát khí, “Cậu bắt nạt cô ấy?”
Bạch Tinh Tinh vội vàng lắc đầu, cố nén khóc nói: “Không có.”
Curtis ôm Bạch Tinh Tinh trườn vào phòng, nhẹ giọng hỏi: “Vậy ai bắt nạt em?”
Parker nhìn Bạch Tinh Tinh, nói: “Ta ra ngoài canh gác.”
“Vâng.” Bạch Tinh Tinh gật đầu.
Sau khi Parker ra ngoài, Bạch Tinh Tinh kể lại mọi chuyện một năm một mười cho Curtis.
Curtis nghe xong, cau mày thật chặt, “Vậy không phải sẽ sinh rất nhiều sao?”
“Vâng, vâng.” Bạch Tinh Tinh theo phản xạ gật đầu, vài giây sau mới nhận ra Curtis đang nói gì, cô ngẩng đầu ngơ ngác nhìn anh, “Hả?”
Đúng là có thể mỗi năm sinh mấy lứa, nhưng… sao giọng của Curtis lại có vẻ ghét bỏ như vậy? Thú nhân không phải đều thích trẻ con sao?