Thế Giới Thú Nhân Nhàn Nhã: Cày Ruộng, Sinh Con

Chương 218: Hàn khí làm tổn thương



Tác giả: Bạch Đầu Mộng

 

Bạch Tinh Tinh ngủ say đến mức gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, khóe miệng còn dính một chiếc lá non, dáng ngủ trông thật yên bình. Parker gỡ chiếc lá trên khóe miệng Bạch Tinh Tinh, sửa lại tấm da thú cho nàng, rồi cúi xuống l.i.ế.m nhẹ lên môi nàng: “Ngoan thật.”

 

Khi Bạch Tinh Tinh tỉnh lại, nàng cảm thấy hơi thở ấm nóng đang lượn lờ trên mặt, giống như có thứ gì đó mềm như lông vũ quét qua, gây cảm giác ngứa ngáy. Nàng lầm bầm một tiếng, đưa tay đẩy về phía trước, lập tức cảm nhận được một cái lưỡi nóng hổi đầy gai ngược đang l.i.ế.m trên mặt mình.

 

“Ưm~” Bạch Tinh Tinh rụt đầu lại, hé mắt ra một khe nhỏ, “Parker?”

 

Thế giới trước mắt mờ ảo, Bạch Tinh Tinh mơ màng một lúc rồi mới từ từ nhớ ra mình đã cùng Parker vào núi.

 

Parker mặc kệ Bạch Tinh Tinh né tránh, tiếp tục l.i.ế.m láp trên mặt nàng, tất nhiên, lực l.i.ế.m rất nhẹ. Hắn vẫn nhớ lần đầu tiên đã l.i.ế.m mặt Bạch Tinh Tinh đến đỏ ửng.

 

“Làm gì vậy?” Bạch Tinh Tinh vươn vai một cái.

 

“Gâu~” Parker l.i.ế.m càng lúc càng hăng say.

 

Khi hắn đào đầy một giỏ măng, hắn phát hiện gương mặt vốn đỏ bừng của Bạch Tinh Tinh đã trở nên trắng bệch, thậm chí còn phủ một lớp sương băng. Lúc đó hắn sợ c.h.ế.t khiếp, vội vàng biến lại thành thú l.i.ế.m mặt Bạch Tinh Tinh, một lúc lâu sau mới làm nàng ấm lại, rồi dùng bụng mình ủ ấm cho mặt nàng.

 

Lớp lông mà Bạch Tinh Tinh cảm nhận được khi tỉnh lại chính là lông bụng mềm mại của Parker.

 

“Đào xong măng rồi à? Sao không gọi ta dậy?” Bạch Tinh Tinh nhíu mày, cảm thấy mặt mình khô khốc, gió lạnh thổi vào làm da đau rát, vội dùng da thú che mặt lại.

 

Parker biến lại thành người, ôm Bạch Tinh Tinh vào lòng, “Lần sau sẽ không đưa nàng ra ngoài vào ngày tuyết rơi nữa, vừa rồi nàng bị đóng băng luôn rồi.”

 

“Không thể nào, sao ta không cảm thấy gì hết?” Bạch Tinh Tinh ngơ ngác sờ mặt, chỉ thấy hơi đau, nhưng nàng cũng cảm thấy mình không nên ra ngoài vào mùa này. Không có kem dưỡng da, da không chịu nổi cái lạnh buốt thế này.

 

Xem ra giống cái ở đây da dẻ thô ráp cũng là có lý do, một sinh vật mỏng manh mà có thể giữ được làn da căng mọng trong môi trường khắc nghiệt này mới là chuyện lạ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

“Vậy chúng ta mau về thôi.” Bạch Tinh Tinh chống tay đứng dậy, xương cốt có chút cứng đờ.

 

“Ừm.”

 

Vì phải gùi măng nên lúc về Parker không biến thành thú, lưng đeo giỏ, lòng ôm Bạch Tinh Tinh, dùng hai chân chạy về.

 

Con đường lớn trong thành đã được dọn dẹp sạch sẽ, khi về đến nhà, Vinson cũng đang dọn băng tuyết trước cửa.

 

Thấy Parker và Bạch Tinh Tinh, Vinson vội vàng đẩy nốt đống băng còn lại sang ven đường, “Cũng không còn sớm, ta đi săn đây.”

 

Parker gật đầu với Vinson, ôm Bạch Tinh Tinh vào nhà.

 

Trong nhà có rất nhiều thức ăn của Bạch Tinh Tinh, Parker làm món chim cánh ngắn hầm măng, vỏ măng lột ra cũng được xem như rau xanh cho vào hầm cùng, còn thêm cả mộc nhĩ và trứng chim, mùi thơm trong nồi vô cùng phong phú.

 

Giữa ngày tuyết lớn, có một nồi lẩu nóng hổi, Bạch Tinh Tinh ăn uống vô cùng thỏa mãn.

 

Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.

Nhiệt độ ngày một xuống thấp, thoáng cái đã qua một tháng, mặt sông đã đóng một lớp băng dày không thể phá vỡ.

 

Bây giờ Bạch Tinh Tinh ngay cả phòng ngủ cũng không mấy khi ra, cửa sổ trong ngoài đều treo hai lớp da thú, cửa phòng ngủ cũng treo thêm một tấm rèm da thú, chỉ cần đốt một đống lửa trong phòng là sẽ ấm hơn bên ngoài rất nhiều.

 

Cơ thể Bạch Tinh Tinh đã hoàn toàn hồi phục, những chỗ gầy đi khi mang thai đã béo lại, những chỗ béo cũng đã gầy đi. Nàng đang ngồi xổm bên cối đá, mắt nhìn vào trong cái lỗ.

 

“Tinh Tinh.” Parker bưng đồ ăn vào, thấy Bạch Tinh Tinh lại ngồi xổm bên cối đá, cái đuôi ve vẩy tỏ vẻ ghen tị.

 

Bạch Tinh Tinh thẳng lưng dậy, quay đầu nói với Parker: “Ta nhớ Trứng Trứng quá.”