Thế Giới Thú Nhân Nhàn Nhã: Cày Ruộng, Sinh Con

Chương 224: Bắt chúng nó đền



Tác giả: Bạch Đầu Mộng

 

“Cục cục cục ~”

 

Đàn chim cánh ngắn kêu loạn xạ, nhưng có Vinson trấn giữ, không con chim nào dám bắt nạt một Bạch Tinh Tinh không có sức tấn công.

 

Chim cánh ngắn khác với gà nhà, chúng có tính công kích và ý thức lãnh thổ, mỗi con đều có một ổ riêng. Bạch Tinh Tinh xua một con chim cánh ngắn đi, thấy trong ổ không có một quả trứng nào, liền cảm thấy kỳ lạ.

 

Để cho chim cánh ngắn tiếp tục đẻ ở chỗ cũ, nàng không bao giờ lấy hết trứng mà luôn để lại một quả, nhưng ổ của con chim này lại không còn quả nào.

 

Các ổ chim khác thì có trứng, nhưng nàng còn phát hiện cả vỏ trứng vỡ, có thể là do chính con chim mổ vỡ, nhưng ở một góc còn có đám cỏ khô dính máu.

 

Từ đủ loại dấu hiệu, Bạch Tinh Tinh có thể khẳng định nhà mình có trộm.

 

“Ai lại đi trộm chim nhà mình chứ, nhỏ thế này có đủ ăn đâu.” Bạch Tinh Tinh bực bội bĩu môi.

 

Vinson ngửi mùi trên mặt đất, trầm giọng nói: “Là thú con, tộc sói.”

 

“Thảo nào, chắc chúng muốn tập đi săn.” Bạch Tinh Tinh thở dài, “Thôi bỏ đi, sau này trông chừng cẩn thận hơn, miễn là chúng nó không đến nữa là được.”

 

Chuyện này cứ thế cho qua, nhưng chưa đầy hai ngày sau, nhà lại mất trộm.

 

Nhưng lần này không có đám thú nhân rình mò giao phối để yểm trợ, Vinson rất nhanh đã phát hiện động tĩnh, đám thú con trộm chim liền bỏ của chạy lấy người.

 

Vinson ngậm con mồi đã c.h.ế.t cứng quay về, lần này c.h.ế.t mất bốn con.

 

Bạch Tinh Tinh mắt nhắm mắt mở quấn chăn đi ra, dụi dụi mắt, thấy c.h.ế.t mất bốn con chim, nàng xót đến mức tỉnh cả ngủ, “Sao lại c.h.ế.t nhiều thế? Chàng có nhìn rõ mặt chúng nó không?”

 

“Ừm.” Vinson khẽ gật đầu, lông mày rậm nhíu lại thành hình chữ bát, “Là con của Rosa.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Nếu là thú nhân trưởng thành thì còn dễ giải quyết, cắn c.h.ế.t là xong. Nhưng chúng nó lại là thú con, luật của Vạn Thú Thành cấm làm hại thú con, mức độ quan trọng của thú con chỉ sau giống cái, vì chúng là hy vọng của thế hệ tương lai.

 

Bạch Tinh Tinh tức giận không thể kìm nén, n.g.ự.c phập phồng kịch liệt, “Chắc chắn là do người lớn xúi giục, bộ tộc hổ ở xa chúng ta như vậy, mấy đứa con nít mới cai sữa làm sao tìm được đến đây, chuyện này không thể cứ thế cho qua được!”

 

“Grừ!” Parker gầm gừ trong cổ họng, “Ta đi tìm cha chúng nó quyết đấu!”

 

“Tìm cha chúng nó quyết đấu làm gì?” Bạch Tinh Tinh hỏi.

 

“Chứ còn làm gì được nữa?” Parker ngơ ngác ngừng gầm, “Lại không thể quyết đấu với thú con.”

 

“Bắt chúng nó đền chứ sao!” Bạch Tinh Tinh nói một cách đương nhiên.

 

Parker: “…”

 

Vinson: “…”

 

Cả Vinson và Parker đều lộ ra vẻ mặt khó tin, Vinson mím môi nén cười, Parker xoa xoa đầu Bạch Tinh Tinh, buồn cười nói: “Ai dạy nàng cái logic này vậy? Đây là xâm phạm lãnh thổ, hoặc là đuổi đi, hoặc là cắn chết, sao nàng lại có ý nghĩ bắt chúng nó đền thức ăn? Hơn nữa ta đi bắt vài con chim cánh ngắn cũng nhanh thôi, mùa lạnh chúng nó có di chuyển đâu.”

Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.

 

Mặt Bạch Tinh Tinh xịu xuống, nàng không muốn Parker g.i.ế.c người, hơn nữa Parker cũng chưa chắc đã đánh thắng được bạn đời lang ba vằn của Rosa, chẳng lẽ cứ thế chịu thiệt sao?

 

Bạch Tinh Tinh tủi thân đến mức mắt rưng rưng, nàng dậm chân một cái nói: “Ta không quan tâm, ta muốn chúng nó phải đền.”

 

Parker xót hết cả ruột, vội vàng nói: “Được được được, bắt chúng nó đền.”

 

Nói xong Parker nhìn về phía Vinson, dùng ánh mắt giao phó Bạch Tinh Tinh cho hắn. Vinson trịnh trọng gật đầu, Parker liền xách theo con chim đã c.h.ế.t ra khỏi cửa.

 

“Đi thật à.” Bạch Tinh Tinh thở dài một hơi: “Thôi kệ, cứ xem sao đã.”