Mép lỗ băng bắt đầu đông lại, mặt nước hở ra ngày càng nhỏ, chỉ một lát sau phạm vi đã thu hẹp đi rất nhiều.
Bạch Tinh Tinh nắm tay Parker lắc lắc, “Chàng làm thế nào được vậy? Mau nói cho ta biết đi.”
Parker cười cười, mái tóc vàng kim dưới ánh mặt trời ánh lên màu sắc rực rỡ, khiến cả người hắn tỏa ra hương vị của nắng, “Ta cũng mới phát hiện mấy hôm trước thôi, lần trước giao phối nàng kêu ta đi tắm, ta tắm xong thì thấy cá nhảy lên, lúc đó vội giao phối quá, không kịp bắt.”
Bạch Tinh Tinh nghe Parker luôn miệng “giao phối”, mặt đỏ bừng.
“Không phải do chàng làm à.” Bạch Tinh Tinh nhìn ra mặt nước, cá vẫn không ngừng nhảy lên, miệng cá cứ mở ra ngáp vào, dường như đang cố gắng hít thở không khí.
Thì ra là do thiếu oxy sao? Cứ tưởng là loại năng lực tinh thần như của vượn tộc chứ.
Cho dù có những con cá không ngừng nhảy lên, mặt nước vẫn bị đóng băng lại một cách vô tình.
Hương cá nóng hổi lan tỏa trong không khí lạnh lẽo của mùa đông, mang lại chút ấm áp cho tiết trời khắc nghiệt. Cá trong nồi đầy ắp, nước dùng sôi sục chỉ cần hơi mạnh một chút là sẽ trào ra khỏi mép nồi.
Rất nhiều loài cá sinh sản vào mùa lạnh, vì vậy nồi cá này có rất nhiều con bụng căng tròn. Bạch Tinh Tinh gắp một con cá bụng béo múp, vui mừng nói: “Có trứng cá này!”
Parker “Ai” một tiếng, tò mò nhìn trứng cá, “Nàng thích ăn à?”
“Ừm ừm, ta thích ăn trứng cá nhất.” Bạch Tinh Tinh dè dặt gắp một miếng trứng cá nhỏ cho vào miệng, nhai nhai, mắt hơi nheo lại, vẻ mặt thỏa mãn nói: “Ngon hơn cả trong tưởng tượng.”
“Chàng cũng thử đi.” Bạch Tinh Tinh lại gắp một miếng trứng cá to hơn một chút, đưa đến bên miệng Parker.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Parker không nỡ ăn, nắm tay Bạch Tinh Tinh đưa miếng trứng cá lại về miệng nàng: “Nàng ăn đi.”
“Đồ ngon mấy mà ăn một mình thì có gì vui?” Bạch Tinh Tinh lườm Parker một cái, sức không bằng hắn, đành phải ăn miếng trứng cá bên miệng trước, sau đó nói với Vinson ở bên cạnh: “Chàng cũng lấy bát đũa ra ăn đi, chắc chàng cũng thích ăn cá đúng không.”
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Hổ và báo đều thuộc họ mèo, Parker đã thích ăn cá thì Vinson chắc cũng thích.
Thực tế, mắt Vinson đã sớm nhìn thẳng đơ, nước bọt trong miệng ứa ra. Rõ ràng chưa từng ăn qua, nhưng lại khao khát đến phát điên mùi thơm trong nồi, giống như bản năng của con thiêu thân lao vào lửa.
Vinson siết chặt cành củi trong tay, cố gắng kìm nén cơn thèm, nhưng giọng nói trầm thấp vẫn lộ rõ sự khao khát: “Có được không?”
“Đương nhiên là được.” Bạch Tinh Tinh xoay người lấy hai bộ bát đũa, khi đưa một bộ cho Vinson, nàng đột nhiên nhận ra, mình chưa bao giờ mời Vinson ăn món ăn riêng của mình.
Thảo nào Vinson lại khách sáo như vậy.
Mắt Vinson sáng lên, đang chuẩn bị nhận lấy thì Bạch Tinh Tinh lại rụt tay về. Ánh sáng trong mắt hắn nhanh chóng vụt tắt, hắn lảng tránh bằng cách thêm củi vào đống lửa.
Bạch Tinh Tinh gắp ba con cá vào bát, đầy đến không thể chất thêm được nữa mới đưa lại cho Vinson, “Đây, đừng khách sáo, nhiều cá thế này, chúng ta phải cố gắng ăn hết đó.”
“Ta ăn hết cho.” Parker nói với giọng điệu kỳ quái, nhưng ngữ khí không có chút tự tin nào. Bởi vì trong gia đình, mọi thứ đều xoay quanh giống cái, thức ăn cũng do giống cái phân phát.
Bạch Tinh Tinh liếc Parker một cái, bát trong tay nhẹ đi, nàng nở nụ cười, đưa đũa cho Vinson, “Chàng biết dùng đũa không? Để ta dạy chàng.”
Vinson bưng bát đá nóng hổi, mùi hương quyến rũ kia dường như không tồn tại, mọi giác quan của hắn phảng phất đều trở nên mơ hồ.