Thế Giới Thú Nhân Nhàn Nhã: Cày Ruộng, Sinh Con

Chương 330: Bắt rắn hoang



Tác giả: Bạch Đầu Mộng

 

Bạch Tinh Tinh muốn khóc không ra nước mắt, cái thứ dài dài, lành lạnh kia, một người từng nuôi cả ổ rắn con như nàng sao có thể không nhận ra.

Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.

 

“Nó ở trong váy ta, a!” Bạch Tinh Tinh kêu lên khe khẽ, giọng càng thêm run rẩy, “Nó quấn lấy chân ta…”

 

Moore bơi đến bên cạnh Bạch Tinh Tinh, một tay mò vào trong váy nàng.

 

“Này!” Bạch Tinh Tinh bị dọa đến người lạnh toát, nhưng lại toát ra một lớp mồ hôi nóng, cơ thể vốn đã cứng đờ lại càng thêm cứng nhắc.

 

“Đừng khóc, ta chỉ bắt rắn thôi.” Giọng nói vững vàng của Moore đáp lại. Cánh tay hắn vốn dài, đứng ngang mặt nước với Bạch Tinh Tinh là vừa vặn có thể chạm đến chân nàng.

 

Ai… ai khóc chứ! Giống đực thật là, hở một chút là lại bảo nàng khóc.

 

Bạch Tinh Tinh chớp mắt, nhẹ nhàng đạp nước, không dám cử động lung tung. Cảm giác của nàng vẫn tập trung vào con rắn nước lạnh lẽo, trơn tuột kia.

 

Nếu bị rắn độc cắn một phát thì tiêu, trong bụng nàng còn có bảo bảo nữa.

 

Tiêu rồi, nó đang trườn lên.

 

Bạch Tinh Tinh kinh hãi đến mức muốn hét lên, nhưng cố nén không phát ra một âm thanh nào. Tay của Moore cũng theo đó lần lên, rồi đột ngột ra tay, chộp mạnh.

 

“A!”

 

Tiếng thét bị dồn nén trong cổ họng cuối cùng cũng bật ra. Bạch Tinh Tinh cảm nhận được thân rắn đang quằn quại dữ dội, nàng vừa la hét vừa giãy giụa loạn xạ, làm chim chóc bay tán loạn, côn trùng trong đám cỏ ven bờ cũng im bặt.

 

“Bắt được rồi.” Moore rút tay khỏi váy Bạch Tinh Tinh, lùi ra sau một khoảng.

 

Tay Moore đang siết chặt một con rắn toàn thân màu xanh biếc, tuy nhỏ nhưng dài gần hai mét, nó đang quấn mấy vòng quanh cánh tay cơ bắp của hắn.

 

Hắn quay đầu về phía Bạch Tinh Tinh, vẻ mặt lập tức đờ ra.

 

Váy của Bạch Tinh Tinh bị vén lên tận ngực, trong làn nước hồ trong vắt, vòng eo thon thả trắng nõn khẽ lay động, chiếc bụng hơi nhô lên cũng trông thật đáng yêu, đặc biệt là khi hắn biết trong bụng đó đang có mấy sinh mệnh nhỏ bé.

 

Bạch Tinh Tinh nghe vậy, thở ra một hơi dài, “Đừng g.i.ế.c nó.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Nàng bơi về phía Moore, quơ tay vài cái mới phát hiện váy bị tốc lên, vội kéo xuống, nhưng vệt hồng trên mặt vẫn không sao tan đi được.

 

“Xì xì~”

 

Moore nhìn con rắn trong tay, hỏi: “Nàng nghĩ đến con của mình sao?”

 

“Ừm.” Bạch Tinh Tinh không dám lại gần Moore, nàng vẫn rất sợ rắn, thậm chí còn lo nó sẽ phun nọc độc vào mặt mình.

 

Con rắn lục dường như cảm nhận được người nắm giữ sinh mạng của nó chính là Bạch Tinh Tinh, đầu nó quay về phía nàng.

 

Thân nó là rắn lục, nhưng đôi mắt lại màu đỏ sậm, long lanh, nhưng không hề có chút tình cảm nào.

 

“Nó có thể cũng là Xà thú không?” Bạch Tinh Tinh nhìn đôi mắt rắn quen thuộc ấy, lòng chợt mềm đi, bất giác hỏi.

 

Moore siết chặt cổ con rắn lục, buộc nó há miệng, để lộ ra hai chiếc răng nanh thon dài.

 

“Đã trưởng thành rồi, xem ra chỉ là một con rắn hoang mà thôi.”

 

“Vậy à.” Bạch Tinh Tinh có chút thất vọng.

 

Cũng không biết lũ rắn con thế nào rồi, lúc đó chúng nó đang ngủ trong nhà, Curtis có nhớ mang chúng theo không? Lỡ như bị thú nhân của Vạn Thú Thành g.i.ế.c thì sao?

 

Càng nghĩ càng lo, Bạch Tinh Tinh rửa mặt xong, nói: “Thả nó đi.”

 

Moore ném con rắn vào bụi cỏ cách đó mấy chục mét rồi bơi lại gần Bạch Tinh Tinh.

 

“Nhiều ngày rồi không tắm, ta muốn tắm một chút.” Bạch Tinh Tinh quay lưng lại.

 

“Ta sẽ ở ngay đây bảo vệ nàng.”

 

“Ừm.”

 

Sau khi trải qua một hai tháng khô hạn, lại đi đường liên tục bảy tám ngày, tóc Bạch Tinh Tinh bết lại, ngâm trong nước cũng gội không sạch.