Bạch Tinh Tinh gật đầu nói: “Ừm, rất nhiều thứ đều giống nhau, nhưng những thứ không giống thì còn nhiều hơn, ta có thể từ từ kể cho các chàng nghe.”
“Được.” Parker cũng nhớ lại cảnh tượng ngày đó, nói: “Vượn Vương còn nói thế giới của nàng là địa ngục, một mực cố chấp đẩy nàng vào chỗ chết. Giờ Vạn Thú Thành bị hủy, hắn cũng coi như gặp báo ứng, chỉ là vô ích làm lỡ mất thời gian bỏ trốn của các thú nhân.”
Bạch Tinh Tinh đã sớm nghe Parker kể chuyện ở Vạn Thú Thành, cảm thán nói: “Trong phúc có họa, trong họa có phúc. Vượn Vương đuổi ta đi, ngược lại lại giúp ta tránh được nguy hiểm lớn hơn.”
Nói đến đây Bạch Tinh Tinh liền dừng lại, nhớ tới Curtis, nàng không thể vui nổi.
Cuối cùng Bạch Tinh Tinh thở dài một tiếng, “May mà chúng ta đều vẫn bình an, thế là may mắn lắm rồi.”
“Đừng nói những chuyện không vui đó nữa, chúng ta về nhà thôi.”
Parker thả con ba ba ra, con ba ba trông gần giống rùa, nhưng tốc độ lại rất nhanh, vừa được tự do đã bò xa hai mét.
Bạch Tinh Tinh vội nói: “Đừng thả, ta muốn ăn nó.”
Khóe miệng Parker lại giật giật, thực đơn của Tinh Tinh thật phong phú.
Bỏ con ba ba và đám báo con vào trong một túi da thú, Parker cõng Bạch Tinh Tinh quay về theo đường cũ.
Chiếc đuôi dài và mạnh mẽ của Lam Trạch quẫy nhanh, tốc độ trong nước như ca nô. Các loài cá trong biển thấy thiên địch, còn chưa kịp phản ứng để trốn tránh thì nguy hiểm đã lướt qua.
Chúng ngơ ngác nhìn nhân ngư màu lam, rồi lại tiếp tục bơi đi.
“Không hay rồi! Cầm bị thú đực trên cạn bắt đi rồi!”
Chưa đến địa bàn của nhân ngư, tiếng của Lam Trạch đã vang khắp đáy biển.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Sóng âm của nhân ngư rất đặc biệt, chỉ cần cố ý điều khiển là có thể truyền đi rất xa, hơn nữa còn ổn định và khó tan. Hắn vừa cất tiếng, tất cả nhân ngư đều nghe thấy.
Một vệt vàng kim lóe lên trong nước biển, Lam Trạch đang định né tránh, còn chưa kịp động tác, cổ đã bị bóp chặt.
“Ngươi nói cái gì?”
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Giọng của nhân ngư tóc vàng trầm thấp, thân hình dừng lại, mái tóc vàng phía sau đầu lay động theo gợn nước, còn khuôn mặt lại tĩnh lặng như mặt giếng không gợn sóng, có bốn đạo thú văn, khí chất lạnh lẽo như băng giá ngàn năm.
Lam Trạch cảm nhận rõ ràng sát ý của đối phương, tuy rất không cam lòng, nhưng vẫn nói rõ ràng: “Thủ lĩnh, ta vừa thấy Cầm ở trên bờ.”
“Ngươi chắc chắn là nàng? Ta nhớ ngươi còn chưa giao phối với Cầm, chẳng lẽ ngươi đã lén nhìn trộm Cầm?” Kim lạnh lùng nói, lực tay càng mạnh hơn: “Ngươi biết đó là trái với tộc quy.”
Mặt Lam Trạch tím lại, khó khăn nói: “Ta chắc chắn, tuy ta chưa từng thấy Cầm, nhưng biết nàng da trắng, tóc dài. Giống cái trên cạn không có ai trông như vậy. Mặc dù có chút khác biệt so với lời các người nói, tóc nàng không phải màu lam.”
“Ồ?” Lực tay của Kim lỏng ra vài phần.
Lam Trạch há miệng hớp mấy ngụm nước, mang sau tai lọc ra dòng nước đã mất oxy, “Tóc nàng màu nâu sẫm. Ta phụ trách trao đổi vật phẩm với thú nhân trên cạn, đã gặp qua không ít giống cái của các chủng tộc, chưa từng thấy giống cái của tộc nào có được một phần mười vẻ đẹp của nàng, tuyệt đối là giống cái của tộc Nhân ngư.”
“Ngươi nhận nhầm người rồi, Cầm tóc lam, giống cái đó không phải nàng.”
Kim ném Lam Trạch ra, các nhân ngư khác nghe tiếng cũng bơi tới, lo lắng hỏi Lam Trạch có chuyện gì.
Kim quay mặt về phía mọi người nói: “Một nhân ngư chưa từng thấy Cầm nhận nhầm người thôi, Cầm vẫn ở trong sào huyệt, không có bị bắt đi.”
Sắc mặt các nhân ngư giãn ra, quẫy đuôi cá lần lượt rời đi.
Nhưng Lam Trạch không tin, một giống cái xinh đẹp như vậy sao có thể là người trên cạn?
“Ta không tin, trừ phi ngươi cho ta gặp Cầm một lần.” Thái độ Lam Trạch cứng rắn.
Ánh mắt vàng kim lạnh lùng, đôi mắt rực rỡ như mặt trời, nhưng lại toát ra vẻ lạnh lẽo đến thấu xương.