“Giống cái trên bờ là giả, chẳng qua ngươi chỉ muốn gặp Cầm một lần thôi chứ gì.”
Lam Trạch cũng cười lạnh: “Mười năm rồi, giống cái không sinh ra cá con nào, cũng không có hùng ngư mới nào được quyền giao phối, nói không chừng nàng đã sớm không còn nữa, ngươi cố tình che giấu phải không. Ta đã là cá ba vằn, theo lý đã sớm nên được giao phối với giống cái, vậy mà đến bây giờ ngay cả mặt mũi Cầm ra sao cũng chưa từng thấy, ngươi thấy ta có nên nghi ngờ không?”
Kim nhìn về phía Lam Trạch, trong mắt ánh lên sát ý, nhưng miệng lại nói: “Ta có thể dẫn ngươi đi xem.”
Chiếc đuôi cá vàng kim quẫy một cái, xoay người bơi về hướng sào huyệt.
Lam Trạch lại đột nhiên nói: “Thôi bỏ đi, nếu ngươi đã nói vậy, ta tin ngươi.”
Kim dừng lại, quay đầu nhìn về phía Lam Trạch, trong mắt lạnh lùng hiện lên một tia tán thưởng, “Quyết định của ngươi là chính xác.”
Không sai, Lam Trạch cũng nghĩ vậy.
Hắn đã nhận ra sát ý của Kim, và nhanh chóng phân tích lợi hại.
Bản thân hắn mới chỉ là cá ba vằn hơn hai mươi tuổi, còn Kim đã là thú bốn vằn năm mươi tuổi, tiếp quản vị trí thủ lĩnh đã hai mươi năm, nếu Kim muốn g.i.ế.c hắn, hắn chắc chắn không sống nổi.
Vì thế Lam Trạch chọn cách thỏa hiệp, thỏa hiệp về mặt ngoài.
“Khi nào ta có thể giao phối với Cầm? Ta đã thăng cấp thú ba vằn được hai năm rồi, con của ta nhất định sẽ rất mạnh mẽ.” Lam Trạch thăm dò.
“Đợi các trưởng lão trở về rồi sẽ sắp xếp, hiện tại trong tộc không đủ cao thủ, chuyện đẻ trứng là đại sự, không thể qua loa.”
Quả nhiên, vẫn là cái cớ này, đợi trưởng lão từ đất liền trở về, lại phải kéo dài đến sang năm.
Trưởng lão quanh năm lên cạn thu thập tin tức, đi một lần là ba mùa, mãi đến mùa lạnh mới trở về biển. Hắn cũng chỉ có thể đợi đến mùa lạnh mới có thể xin thủ lĩnh.
Rốt cuộc là đẻ trứng quan trọng? Hay là phô trương thanh thế quan trọng? Vì để có đủ cao thủ mà đến cả chuyện sinh sản cũng gác lại, đây chẳng phải là làm ngược sao?
Mười năm không có cá con nào ra đời, mười năm rồi!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tuyệt đối có vấn đề.
“Còn việc gì không? Không có gì ta đi đây.” Kim nói xong, quẫy đuôi cá rời đi.
Lam Trạch nhìn theo Kim bơi xa, thân mình xoay một vòng, thẳng hướng đáy biển mà bơi tới.
Hắn nhất định phải đến sào huyệt xem thử, xem sào huyệt rốt cuộc còn ở đó không.
Từ khi đạt đến cấp cá hai vằn, Lam Trạch đã bị điều khỏi vị trí canh gác sào huyệt để lên cạn làm việc. Kim nói hắn còn trẻ, nên giao cho hắn công việc quan trọng hơn, bây giờ xem ra, là đã nhìn ra tiềm năng cường giả của hắn, nên cố ý điều hắn khỏi vị trí có thể tiếp xúc với giống cái.
Đáy biển đầy những rạn đá ngầm, giống như một mê cung khổng lồ, sào huyệt nơi giống cái ở được đặt tại nơi sâu nhất của mê cung.
Phía trên rạn đá ngầm có rất nhiều nhân ngư canh gác, chỉ có thể xuyên qua giữa các rạn đá mới có khả năng tiến vào sào huyệt.
Lam Trạch từng canh gác ở đây nhiều năm, cũng đại khái biết những nơi nào sẽ có người canh giữ, sau khi lẻn vào mê cung, hắn thuận lợi tìm được sào huyệt.
Nơi hắn sinh ra, Lam Trạch nhắm mắt cũng có thể cảm ứng được.
Là nơi này, không sai.
Những rạn đá ngầm khác đều chật hẹp khó đi, nhưng sơn động làm sào huyệt lại sạch sẽ thoáng đãng, cửa động còn được trang trí bằng rong biển và san hô xinh đẹp, nuôi một đàn cá khỏe mạnh sạch sẽ.
Tim Lam Trạch đập nhanh hơn, quẫy đuôi bơi về phía sào huyệt.
Càng đến gần, tim đập càng nhanh, khi đến cửa động, Lam Trạch gần như có thể nghe thấy tiếng tim mình.
“Ục ục ~~Oo~O~”
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Lam Trạch nhả ra một chuỗi bong bóng, không nhận được hồi đáp, căng thẳng chui vào trong lớp bọt khí ở sơn động.
Không có nước biển nâng đỡ, thân thể Lam Trạch áp sát mặt đất, rất nhanh, chiếc đuôi cá màu lam nhạt hóa thành một đôi chân dài trắng nõn.
Cơ bắp thon thả khiến đôi chân này trông có vẻ mềm mại một cách ảo giác.