Con út lững thững đi tới cuối cùng, đứng ngay đối diện Bạch Tinh Tinh, dùng đôi mắt to tròn đáng thương vô cùng nhìn mẫu thân.
“Meo ô ~ meo ô ~ meo ô ~ meo ô ~”
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nó kêu liên tiếp mấy tiếng, ngữ điệu không hề thay đổi, giống hệt như một con vẹt nhỏ.
“Con đó, khi nào mới nhanh nhẹn được như các anh hả?” Bạch Tinh Tinh gõ nhẹ lên đầu con út, cưng chiều nói: “Có phần của con, đợi một lát nhé.”
“Meo ô ~ meo ô ~ meo ô ~ meo ô ~” Con “vẹt nhỏ” vẫn lặp lại âm thanh cũ.
Bạch Tinh Tinh hết cách, đành rút đũa ra, cho con út nếm một lần mới thôi.
Trân trọng ăn hết chỗ ba ba trong bát, Bạch Tinh Tinh lại ngồi xổm bên cạnh nồi như một chú cún con, “Parker, được chưa chàng?”
Parker thuận thế xoa đầu Bạch Tinh Tinh, “Ba ba khá dễ nấu, ăn được rồi.”
“Ố!”
Bạch Tinh Tinh reo lên một tiếng, ngoan ngoãn đưa bát ra. Parker múc cho nàng một bát đầy tràn, Bạch Tinh Tinh mãn nguyện bắt đầu ăn.
Vì không có cơm, Parker nấu thức ăn tương đối nhạt, ăn không cũng không thấy ngán.
Bạch Tinh Tinh ăn một bữa ba ba no nê, cả người sảng khoái vô cùng.
Một nồi to như vậy, ở thời hiện đại không biết phải bán bao nhiêu tiền.
Ăn xong Bạch Tinh Tinh liền cảm thấy n.g.ự.c căng tức, căng vô cùng. Xem ra món ba ba này có tác dụng lợi sữa còn tốt hơn cả giò heo.
“Các con, b.ú sữa nào.” Bạch Tinh Tinh xoa xoa ngực, gọi đám báo con đến giải quyết vấn đề.
“Meo ô ~”
Con cả yếu ớt kêu một tiếng, chạy ra ngoài, khuỵu một chân sau xuống đi ngoài. Con thứ hai và con út cũng chạy theo ra ngoài, đi ở cùng một chỗ.
Ba anh em theo bản năng cào cào chân sau, mặc dù đống phân ở ngay trước mặt, nhưng dù cào thế nào cũng không lấp được.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Parker đành chấp nhận số phận đi ra ngoài giúp chúng lấp lại: “Lần sau đi ra bên cạnh, còn đi ngay trước cửa hang ta sẽ đ.á.n.h các ngươi.”
“Các con mau tới đây, xem ai chạy nhanh nhất nào.” Bạch Tinh Tinh lên tiếng giảng hòa.
Ba con báo nhỏ tức tốc chạy tới, nhưng vừa đến chân Bạch Tinh Tinh thì liền ỉu xìu, như thể bị rút cạn sức lực.
“Sao vậy, hôm nay ra ngoài chơi mệt à?” Bạch Tinh Tinh bế con cả lên, tay sờ phải đám lông ướt sũng, lật nó lại xem thì thấy m.ô.n.g dính đầy phân lỏng.
Con cả chưa từng đi ngoài lỏng như vậy bao giờ, Bạch Tinh Tinh lập tức xem con thứ hai và con út, tình hình cũng y hệt, m.ô.n.g đứa nào cũng dính bết.
Chẳng trách đột nhiên ỉu xìu, thì ra là bị tiêu chảy sao?
“Parker, phân của chúng nó có phải rất lỏng không?” Bạch Tinh Tinh cao giọng hỏi Parker đang ở cửa hang.
“Đúng là có hơi lỏng.” Giọng hắn ngập ngừng một chút, rồi lại nói: “Sao nhiều vậy?”
Nếu chỉ có một bãi thì Parker cũng không để ý, nhưng ở đây đã có mấy bãi rồi, trước khi nấu thịt còn không có, nhanh như vậy đã đi mấy lần, bọn nhỏ chắc chắn là bị tiêu chảy.
“Bị sao vậy? Cảm lạnh sao?”
Bạch Tinh Tinh dùng lá cây lau m.ô.n.g cho đám báo con, sờ thử mũi và móng vuốt của chúng, nhiệt độ đều rất bình thường.
Hôm nay ngoài việc ra ngoài chơi, cũng chỉ có cho chúng nó l.i.ế.m nước canh thịt.
“Có phải là do l.i.ế.m nước canh không?” Bạch Tinh Tinh hối hận vô cùng, ôm chặt đám báo con vào lòng.
Đám báo con lúc này ngoan ngoãn lạ thường, không kêu cũng không quấy, yên lặng nằm trong lòng mẫu thân, khẽ khàng thở.
“Đã bảo nàng đừng cho chúng nó ăn mà nàng không nghe.” Parker buột miệng nói, thấy Bạch Tinh Tinh mếu máo, hắn hối hận đến mức muốn nuốt luôn cả lưỡi mình.
Bạch Tinh Tinh vẻ mặt đau khổ nói: “Ta có cho chúng nó ăn đâu, chỉ cho l.i.ế.m hai cái nước canh thôi, lần sau sẽ không thế nữa.”
“Chỉ một chút hương vị chắc sẽ nhanh khỏi thôi, nàng đừng quá lo lắng.” Parker an ủi.
“Ừm.”
Các con vẫn muốn b.ú sữa, nhưng Bạch Tinh Tinh đành nhẫn tâm không cho.