Parker thấy chiếc vảy rắn liền cảm thấy khó chịu, giật lấy nó từ tay Bạch Tinh Tinh: "Để tôi chặt cho, cậu ngồi sang bên cạnh đi."
Bạch Tinh Tinh cũng không khách sáo với Parker, nở một nụ cười rạng rỡ với cậu: "Vậy cảm ơn nhé."
Mắt của Bạch Tinh Tinh rất to, khóe mắt hơi cụp xuống, con ngươi đen láy, đôi lúc vô tình lại toát ra vẻ ngây thơ như trẻ con. Lúc này, khi cười mắt hơi nheo lại, con ngươi đen nhánh như có ánh nước, trong veo và mát lạnh.
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Rừng trúc xanh tươi bị gió thổi kêu xào xạc, trong gió mang theo hương thơm tươi mát của lá trúc, tựa như hơi thở của giống cái trong rừng.
Trái tim Parker đột nhiên lỡ một nhịp, ngay sau đó liền đập thình thịch, cảm thấy cả những vết rỗ trên mặt người giống cái trong mắt mình cũng trở nên đáng yêu c.h.ế.t người.
Bạch Tinh Tinh phát hiện Parker đang ngây người, sờ sờ mặt mình: "Cậu nhìn tôi làm gì? Mau chặt tre đi chứ."
"A?... Ờ." Parker vội cúi đầu, nhanh chóng chặt tre.
Parker chặt tre xong, lại theo yêu cầu của Bạch Tinh Tinh mà chẻ tre thành những thanh mỏng, còn Bạch Tinh Tinh thì ngồi trên đất đan thành ống tròn.
Bạch Tinh Tinh định đan mấy cái lờ bắt cá, tuy loại lờ này cô chỉ thấy ở quê, nhưng cô biết cách thắt nút dây kiểu Trung Quốc, nên rất dễ dàng đan những thanh tre thành một chiếc ống dài.
Chiếc ống dài khoảng một gang tay, to bằng miệng bát. Một đầu bịt kín, một đầu mở.
Sau đó chính là bộ phận quan trọng nhất.
Bạch Tinh Tinh vót hơn mười nan tre, một đầu vót nhọn, sau đó cố định chúng thành hình cái phễu bên trong miệng lờ.
Nan tre có độ co giãn, cá có thể dễ dàng chui qua cái phễu nan tre để vào ăn mồi, nhưng khi ra thì không thể, nếu cố lao ra chỉ bị nan tre đ.â.m chết.
Tuy nhiên, loại lờ này chỉ bắt được cá nhỏ, nếu làm lờ to hơn, những nan tre mỏng sẽ không cản được cá lớn giãy giụa.
"Cuối cùng cũng xong!" Bạch Tinh Tinh vươn vai một cái thật dài, cơ thể mỏi đến mức xương cốt kêu răng rắc.
Parker cầm một cái lờ lên xem, có chút không thể tin nổi: "Thanh tre lại có thể đan thành hình dạng như vậy mà không bị bung ra, Tinh Tinh tay cậu khéo thật."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nhưng mà, thứ này dùng để làm gì?
Parker cầm chiếc lờ lên cọ lưng, gật gù nói: "Ừm, dùng để gãi ngứa cũng không tồi."
Bạch Tinh Tinh tặng cho Parker một cái nhìn như nhìn đồ ngốc: "Đây là để bắt cá. Con sông nhỏ trước nhà chúng ta có cá không? Chúng ta đi thử xem."
Parker nhìn thiết kế bên trong chiếc lờ, đột nhiên ngẩn ra, thò tay vào chọc chọc.
Hay thật!
"Này, cẩn thận." Bạch Tinh Tinh lo tay Parker bị kẹt, vội ngăn lại.
Parker rút tay về, lập tức cảm nhận được cơn đau do nan tre đ.â.m vào, đột nhiên hỏi: "Chắc hẳn cậu còn muốn đặt mồi nhử cá vào trong nữa phải không?"
Bạch Tinh Tinh ngạc nhiên liếc nhìn Parker, cười nói: "Cậu phản ứng nhanh đấy chứ."
Thứ này ở thời hiện đại, người chưa từng thấy cũng chưa chắc đoán ra được cách dùng, Parker, một thú nhân nguyên thủy lại có thể tự mình nghĩ ra, thật sự rất lợi hại.
"Vậy chúng ta mau đi thử đi." Parker háo hức nói, tay xoay xoay trong ống tre rồi rút ra được.
Dù sao tay Parker cũng chưa vào hoàn toàn, dùng lực khéo léo đẩy các nan tre ra là có thể rút về, nhưng dù vậy mu bàn tay cậu ta cũng bị xước vài vệt.
Về đến nhà, Parker theo lời Bạch Tinh Tinh bắt mấy con ếch xanh, g.i.ế.c xong bỏ vào lờ rồi đặt xuống đáy sông chỗ có bóng cây.
Bạch Tinh Tinh ngồi xổm bên bờ sông, nhìn dòng nước vẫn còn vẩn đục, mong chờ nói: "Không biết khi nào mới có cá vào."
Mặt sông phản chiếu hình ảnh của Bạch Tinh Tinh, và cả Parker đang đứng phía sau với vẻ mặt cưng chiều.
Parker xoa đầu Bạch Tinh Tinh: "Nhất định sẽ có."