Mặt trời đã ngả về tây, các giống đực bắt đầu ra khỏi thành đi săn.
Bữa trưa hôm đó đối với Parker chỉ là lót dạ, đến giờ ăn chính, cậu ta cũng ra khỏi thành. Khi vác một con dê con trở về, cậu lại thấy Curtis ở trong Vạn Thú Thành.
Curtis quấn một chiếc váy da thú quanh eo, trên vai vác một cái túi da thú to như quả núi, nhưng lưng vẫn thẳng tắp, không hề có vẻ nặng nề.
Đây là lần đầu tiên Parker nhìn thấy một thú lang thang mặc quần áo, thoáng nhìn qua cũng không khác gì các thú nhân khác, giống như một giống đực bình thường mang con mồi về nhà. Chỉ có mái tóc dài đỏ rực là vô cùng thu hút, thậm chí có giống cái còn nhìn ngắm hắn. Màu sắc rực rỡ cũng là một cách để giống đực thu hút giống cái.
Vì trên người hắn có mùi của giống cái, mọi người không sợ xà thú sẽ cướp đoạt giống cái trong thành, nên cũng không có địch ý quá lớn với sự xuất hiện của hắn.
Dĩ nhiên, "mọi người" không có địch ý đó không bao gồm Parker.
Parker lao nhanh mấy bước đến trước mặt Curtis, chặn đường hắn và nói với giọng không mấy thiện cảm: "Ngươi đến đây làm gì?"
Curtis không thèm liếc Parker một cái, vẻ mặt lãnh đạm lách qua cậu ta và tiếp tục đi về phía trước.
Parker vội vã chạy về nhà, đóng sầm cửa lại.
"Cậu về rồi à!" Bạch Tinh Tinh đang thử đan một cái sọt tre, trong phòng đột nhiên tối sầm lại, cô bất mãn nói: "Mau mở cửa ra, tôi không nhìn thấy gì cả."
"Không được mở." Parker ném con mồi xuống đất, áp tai vào cánh cửa gỗ.
Bạch Tinh Tinh muốn đan tiếp, nhưng làm thế nào cũng không nhìn rõ, có chút tức giận: "Làm gì vậy, mau mở cửa ra, tôi đang đan đến đoạn quan trọng rồi."
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Parker dường như không nghe thấy, dán chặt người vào cửa như một cái bóng.
Thấy Parker nghiêm túc như vậy, Bạch Tinh Tinh cũng đi tới cửa, áp tai vào nghe một lúc rồi rộng lượng nói: "Thôi, nhường chỗ này cho cậu đấy, tôi vào phòng ngủ."
Phòng ngủ có một ô cửa sổ không có cửa, ít nhiều cũng có thể lọt vào một chút ánh sáng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Bạch Tinh Tinh vừa xoay người, Parker cuối cùng cũng động đậy, bàn tay to nóng rực nắm lấy cổ tay cô.
"Đừng đi, ở ngay bên cạnh tôi." Parker nói rồi khom lưng ôm lấy Bạch Tinh Tinh.
Bạch Tinh Tinh đẩy đẩy nhưng không được, đoán già đoán non: "Có phải cậu thấy Curtis không?"
Parker im lặng.
Bạch Tinh Tinh cũng không nói gì thêm, ngồi xuống bên cửa cùng cậu ta.
Một lúc lâu sau, bên ngoài cửa vang lên tiếng động nhỏ, sau đó Parker mới mở cửa.
Ngoài cửa không một bóng người, chỉ có một cái túi da thú khổng lồ, chính là cái mà Curtis vừa vác lúc nãy.
"Đây là cái gì vậy?" Bạch Tinh Tinh mở ra xem, bên trong là gạo trắng tinh, đứng gần có thể ngửi thấy mùi thơm thanh nhẹ.
Một túi lớn thế này, ít nhất cũng phải ba bốn trăm cân. Đây có lẽ là phần thu hoạch mà tộc dê đã hứa sẽ để lại cho Curtis, đủ ăn được một thời gian dài.
Bạch Tinh Tinh chạy ra ngoài nhìn quanh, không tìm thấy bóng dáng Curtis đâu.
Parker nhìn bao gạo, sắc mặt khó coi đến đáng sợ, như thể vừa bị người ta đánh cho một trận bẽ bàng.
Cậu ta không cho Tinh Tinh ăn gạo, xà thú lại mang cho cô cả một bao lớn, hơn nữa số lượng nhiều như vậy, e rằng ngay cả bạn đời của tứ văn thú vương cũng chưa từng thấy nhiều gạo như thế này một lúc.
Ít nhất thì mẹ cậu cả đời cũng chưa ăn nhiều gạo đến vậy. Nhưng đó là do bà tự yêu cầu, không phải vì không thích ăn, mà vì một trong những người bạn đời của bà trước đây đã vì trồng lúa mà tiêu hao quá nhiều thể lực, đến lúc đi săn bị trọng thương, trở về không qua khỏi.
"Chúng ta mang gạo vào trước đã." Bạch Tinh Tinh quay người lại, thấy Parker không có phản ứng, ngẩng đầu lên mới phát hiện sự khác thường của cậu ta: "Parker?"
Parker túm chặt bao gạo, vác lên vai rồi lẳng lặng đi vào phòng ngủ.