Ta sờ xuống bụng, đứa bé đã không còn nữa. Đứa trẻ sinh non nhờ thuốc mạnh đó đã qua đời một ngày trước năm mới.
"Xin nương nương đừng quá thương tâm, ngài còn trẻ, vẫn có thể tiếp tục có con với bệ hạ." Cung nữ an ủi ta.
Ta im lặng nhìn tuyết rơi ngoài cửa sổ, mãi cho đến khi Thác Bạt Luật tiến vào.
Các cung nhân lui hết ra ngoài, chỉ để lại ta và hắn trong phòng.
Hắn bưng thuốc muốn bón cho ta, nhưng ta không chịu uống.
Hắn tiếp tục uy h.i.ế.p như trước đây: "Nếu nàng chịu uống một ngụm thuốc, những người ngoài kia sẽ được sống thêm một ngày."
Ta trả lời: "Vậy cứ để bọn họ c.h.ế.t hết đi."
Hắn buông chén đứng dậy.
Ta tưởng hắn định bỏ đi, không ngờ hắn trực tiếp giam ta vào ngực, bóp cằm cưỡng chế ta phải uống hết, làm ta bị sặc đến mức ho khan.
Trước khi đi, hắn còn dùng ngón tay vuốt ve môi ta: "Lâm Uyển Thù, sống c.h.ế.t của nàng nằm trong tay ta, chỉ ta nói mới tính là thật, những thứ nàng nợ ta vẫn chưa trả xong đâu."
Ta nhìn hắn: "Ta nợ ngài cái gì?"
Ta thật sự không biết. Ta là Phùng Ngọc Nhi của hắn, hắn là Thừa Luật của ta, chúng ta ở bên nhau là có qua có lại.
Hắn chỉ lạnh lùng nhìn ta, không trả lời.
Từ đó trở đi các cung nữ càng theo dõi ta sát sao hơn, ngự y cũng luôn chầu chực bên cạnh. Đến giờ uống thuốc Thác Bạt Luật lại xuất hiện, dùng đủ mọi thủ đoạn ép ta uống hết mới thôi.
Thái hậu tới thăm ta, ban thưởng rất nhiều dược liệu quý giá.
Bà vẫn khuyên ta bằng những câu cũ: "Chăm sóc mình cho tốt, ngươi sẽ có đứa con khác, phúc phần còn chờ đợi ở tương lai."
Phùng Ngọc Nhi cũng tới, nói nàng phải về phương bắc một thời gian.
Nàng còn nói: "Lâm Chiêu nghi, đôi khi con người ta không nên sống quá tỉnh táo."
Ta không biết nàng nói thật lòng hay giả dối. Nhưng nàng thật sự ra đi, về với cặp song sinh bị mẫu thân bỏ lại ở phương bắc.
24
Có lẽ vì tuổi còn trẻ nên thân thể ta thật sự đã dần dần khỏe lên.
Thế nhưng mỗi ngày ta luôn rất mệt mỏi, phần lớn thời gian chỉ dùng để ngủ.
Ta ngủ nhưng không nằm mơ, lúc tỉnh dậy vẫn mệt mỏi y như cũ.
Thời điểm hoa hải đường nở rộ, ngự y nói cơ thể ta đã hoàn toàn bình phục, có thể tiếp tục thị tẩm quân vương.
Các cung nữ vội vàng giúp ta rửa mặt chải đầu trang điểm, ai nấy đều vui vẻ thay ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế
Đêm hôm đó Thác Bạt Luật thật sự tới nhưng không lập tức kêu ta thị tẩm, chỉ ngồi yên dưới ánh đèn đọc một quyển Hán thư.
Nghe nói gần đây Nam Chiếu đã cúi đầu xưng thần, sau khi bị hắn ra lệnh đồ sát cả một thành trì.
Kẻ hai tay đầy m.á.u tươi lại ngồi đây xem sách do thư sinh người Hán trói gà không chặt viết.
Ánh nến chập chờn, không gian yên tĩnh như nước chảy.
Bây giờ không còn ai bịt miệng ta, trói tay chân ta, cửa cung cũng mở toang, vậy mà không biết vì sao ta vẫn không có sức lực bỏ chạy.
Những trang sách chậm lãi lật qua, ta bắt đầu thấy mệt mỏi, mặc dù chiều nay đã ngủ một giấc rất lâu. Vậy là ta dựa đầu vào mép giường mơ màng ngủ thiếp đi.
Không biết qua bao lâu, một đôi môi lạnh lẽo dán vào cổ ta, răng nanh chạm vào mạch đập đang nhảy thình thịch.
Rất giống với gã quân nhân trong doanh trại Bắc Lương.
Mặc dù lần này dịu dàng hơn rất nhiều, ta vẫn sợ đến run rẩy.
Bàn tay đặt bên hông ta không đeo găng nhưng cũng lạnh lẽo không kém gì bàn tay đêm đó.
Ta hoảng hốt muốn đẩy ra, nhưng liếc thấy màn giường quen thuộc và đôi đại phúc oa sặc sỡ mà các cung nữ treo đầu giường mới hoàn hồn lại
Đây là Trường An Điện, không phải quân doanh.
Gã nam nhân đó không thể vào Trường An Điện được.
Gã nam nhân đó chính là Thác Bạt Luật.
Thấy ta khóc, hắn buông tha ta, chờ ta ngủ đến xem ta, trong lúc nói cười với các đại thần vẫn nhận ra tâm tư muốn g.i.ế.c Chu Nguyên Dật của ta.
Bởi vì hắn luôn ở bên ta, nhìn ta.
Nhưng tại sao hắn lại luôn nhìn ta?
"Tỉnh rồi sao." Giọng Thác Bạt Luật dán bên tai ta, sau đó hắn cắn lên bả vai ta. Nơi đó có một vết sẹo xấu xí, là trước kia hắn gặp chuyện, ta đã không do dự đỡ cho hắn một đao.
Khi đó hắn hỏi ta: "Tại sao ngươi chắn cho bổn vương?"
Ta vừa cầm m.á.u vừa khóc trả lời: "Ta không muốn ngài chết."
Lúc đó ta không nói dối.
Đoạn thời gian đó hắn rất giống Thừa Luật, thỉnh thoảng cười lên, mặt mày linh động cứ y như Thừa Luật đang đứng trước mặt ta vậy.
Ta đã không thể cứu sống Thừa Luật, cho nên theo bản năng muốn cứu hắn.
Ta lấy tay che đi vết sẹo xấu xí, tay kia vòng qua cổ, đáp lại hắn: "Ừm, tỉnh rồi."
Ta không thấy mệt nữa.
Đột nhiên ta nghe thấy tiếng động trên hàng lang, đám đông đang mãnh liệt ùa vào, chính là thịnh cảnh mà ta nhìn thấy thời còn trẻ.
Màn giường thêu bách tử khẽ rung rinh như cánh bướm trong gió.
Mưa xuân rơi suốt đêm, không biết đã có bao nhiêu đóa hải đường mềm mại rụng xuống.