Sau tiệc tối, chúng ta cùng đi qua Thừa Thiên Lâu, từ đây có thể nhìn ngắm được toàn cảnh thành Kim Lăng.
Trên đường cực kỳ náo nhiệt, có người hát hí khúc, có biểu diễn xiếc ảo thuật, dân chúng vây quanh reo hò ủng hộ như không hề để ý hôm nay chủ thiên hạ mang họ Chu hay họ Thác Bạt.
Trước kia đại tỷ tỷ từng đứng ở nơi này cùng Chu Nguyên Dật tiếp kiến thần dân, còn ta và Thừa Luật thừa dịp bọn họ không chú ý mà chạy ra đường cái chơi. Chúng ta cùng xem xiếc nghe hát hí khúc, ăn quà vặt, sau đó cha ta mắng ta không có phong phạm của một tiểu thư thế gia, tức giận muốn trách phạt.
Đại tỷ tỷ luôn che chở ta, nàng với cha rằng: "Lâm gia có con là tiểu thư thế gia đủ rồi, Uyển Thù của chúng ta chỉ cần vui vẻ khỏe mạnh là được."
Lúc này trên Thừa Thiên Lâu không còn đại tỷ tỷ, cũng không có Thừa Luật nữa.
Ta quay đầu nhìn về phía Chu Nguyên Dật, bên người hắn lại có một gương mặt mới, không biết hắn nói câu gì làm mỹ nhân kia cười vui đến mức run rẩy cả người.
Đây là nam nhân mà đại tỷ tỷ ta đã trả giá bằng cả tấm lòng chân thành.
Hiện giờ hắn ở trong phủ Lâm gia chúng ta, nửa đêm có gặp ác mộng không nhỉ?
Ta không tự chủ mà đi về hướng Chu Nguyên Dật, nhưng ngay sau đó cánh tay lại bị một người giữ chặt.
Ta quay đầu nhìn, người đang giữ lấy ta là Thác Bạt Luật.
Vừa rồi hắn vẫn còn bận nói chuyện với đại thần, tại sao vẫn có thời gian chú ý đến ta.
Hắn giữ tay ta trong tay áo rộng thùng thình của mình, tiếp tục cùng các đại thần nói cười như không có gì, cũng không ai phát hiện hắn vừa làm gì với ta.
Tựa như năm đó trong quân doanh Bắc Lương, phó tướng ở ngoài doanh trướng hồi báo quân vụ, hắn ở trong trướng ôm ta, nghe ta kề tai hắn gọi một tiếng A Luật.
Vành tai chạm tóc mai, như keo như sơn.
Hắn không muốn ta lại gây chuyện, sợ ta tiếp tục g.i.ế.c Chu Nguyên Dật một lần nữa.
Đây là thiên hạ của hắn, nhưng căn cơ hắn chưa ổn định, không thể có nửa điểm sai lầm.
Ta im lặng địa đứng bên cạnh hắn, ngoan ngoãn thuận theo giống như trước kia.
Thời điểm pháo hoa nở rộ trên bầu trời, tất cả mọi người cùng ngẩng đầu nhìn những bông hoa lửa xán lạn như soi sáng hết một nửa vùng trời.
Giây phút pháo hoa kết thúc, một toán thích khách từ bốn phương tám hướng vọt tới. Mọi người hoảng loạn chạy trốn, riêng Thác Bạt Luật vẫn đứng yên ở chỗ cũ.
Tay của ta vẫn được hắn nắm lấy, không hề cảm nhận một chút căng thẳng hay bối rối nào.
Dường như hắn đã có chuẩn bị cho hết thảy.
Quả nhiên, vô số quân lính Bắc Lương xuất hiện như u linh, đám thích khách kia còn chưa tiếp cận chúng ta đã phải c.h.ế.t dưới đao kiếm sắc bén.
Một trong số các thích khách bị thương nhổ một búng m.á.u về phía ta: "Bây giờ vẫn còn đi xu nịnh kẻ thù, để ta xem tương lai ngươi có mặt mũi nào đi gặp Bùi tiểu tướng quân."
Hóa ra là tướng sĩ dưới trướng Thừa Luật.
Hắn cả giận mắng Thác Bạt Luật: "Tướng quân đối xử tử tế với ngươi, vậy mà ngươi lại hãm hại hắn đến chết, dù hôm nay có được thiên hạ thì vẫn là thứ tiểu nhân lang tâm cẩu phế."
Thác Bạt Luật từ trên cao nhìn xuống: "Thượng binh phạt mưu, kì thứ phạt giao, kì thứ phạt binh, kì hạ công thành, tại sao lại nói ta hãm hại?"
"Trẫm chưa bao giờ hại c.h.ế.t hắn, thứ hại hắn chính là đầu óc ngây thơ của hắn thôi."
Đầu người nọ lập tức lìa khỏi cổ, m.á.u tươi văng khắp quần áo của ta và Thác Bạt Luật.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Trong người ta cũng có m.á.u chảy xuống, trước khi ngất xỉu, ta bắt gặp ánh mắt kinh hoàng của Thác Bạt Luật, bàn tay hắn ôm chặt thắt lưng ta, dùng sức lực lớn hơn bao giờ hết.
Đôi môi hắn mở ra khép vào, ta đoán hắn đang gọi cái tên ta dùng trước kia: "Nguyệt Nương."
22
Rốt cuộc ta lại nhìn thấy Thừa Luật.
Y trèo tường đến thăm ta, chúng ta cùng trốn trên lầu các, sau đó y tặng ta một chiếc nanh sói.
"Cho ngươi, đeo vào có thể trừ tà đấy." Y trịnh trọng buộc nanh sói vào cổ ta.
"Đây là cái gì? Làm sao ngươi có được?" Ta hỏi y.
Thừa Luật kiêu ngạo trả lời: "Nanh sói, ta gặp được một thiếu niên Bắc Lương ngoài biên cảnh, bộ dạng hắn giống ta bảy tám phần. Chúng ta đánh nhau một trận, rồi ta giật được thứ này trên người hắn. Có điều…"
"Có điều gì cơ?"
Thừa Luật ngượng ngùng cười: "Có điều túi thuốc ngươi tặng ta cũng bị hắn cướp mất."
Ta tức giận đánh hắn một quyền: "Ngươi dám để nam tử khác cướp đồ ta tặng sao, lần sau phải đòi về cho ta."
Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế
Y lắc lắc đầu: "Đòi không được, người nọ bị bệnh, đã dùng hết thuốc trong túi rồi."
"Thứ đó không dùng để ăn, chỉ để ngửi thôi."
"Không sao, hắn hết bệnh rồi, chứng tỏ thuốc cũng có tác dụng đấy."
Lòng ta có chút bất an: "Kia chẳng phải ta đã gián tiếp cứu sống kẻ thù rồi sao."
Thừa Luật xoa đầu ta: "Người xuất hiện trên chiến trường mới gọi là kẻ địch. Yên tâm, chỉ cần có ta ở đây, Bắc Lương chắc chắn không vượt qua được Định Châu."
Ta vuốt ve nanh sói, trên đó có khắc một chữ Luật. Ta nghĩ đó chính là tên của thiếu niên.
Thừa Luật còn kể thêm một ít chuyện về thiếu niên đó. Y nói Luật là một người rất lợi hại, có thể dùng tay không g.i.ế.c c.h.ế.t sói đầu đàn, chiếc răng nanh này là lấy từ người con sói đầu đàn đó xuống.
Y còn nói Luật không biết uống rượu, Bạch Trụy Xuân của Nam Đường chúng ta, hắn chỉ uống có mấy ngụm đã gục.
Y còn kể cho Luật nghe về ta, nói ta là thiếu nữ xinh đẹp, hoạt bát và lập dị, cũng đáng yêu nhất Nam Đường, có thể áp đảo cả cô nương xinh đẹp nhất Bắc Lương.
Cuối cùng y nói: "Uyển Thù, chờ ta và cha thu hồi mười ba châu về, chúng ta sẽ thành hôn."
Ta than thở: "Thu hồi mười ba châu phải chờ lâu lắm, nếu ngươi không muốn cưới ta thì cứ việc nói thẳng."
Hắn bật cười nhìn ta, sau đó chậm rãi nghiêm túc lại, nhẹ nhàng hôn ta một cái: "Uyển Thù, đến nằm mơ ta cũng muốn được cưới ngươi làm vợ."
Khuôn mặt ta đỏ bừng còn hơn hoa hải đường nở ngày xuân.
Khi đó cả hai chúng ta còn không biết, thiếu niên tên Luật đó chính là Thác Bạt Luật, càng không biết rằng vận mệnh của ba chúng ta đã bị buộc chặt vào nhau.
Một năm sau, Thác Bạt Luật vừa xuất hiện trong quân doanh Bắc lương, ta đã biết ngay hắn chính là thiếu niên mà Thừa Luật nhắc tới.
Cho dù hắn không lựa chọn ta, ta cũng sẽ nghĩ biện pháp để tiếp cận hắn. Không chỉ bởi vì hắn giống Thừa Luật, mà vì ta biết đi theo hắn mới có thể sống sót, sống đến ngày ta chạy trốn.
Người có thể tay không g.i.ế.c sói đầu đàn sao có thể là người tầm thường được.
Ta dịu dàng ngoan ngoãn quỳ dưới chân hắn, vĩnh viễn giấu đi chiếc nanh sói đó dưới lớp bùn đất Bắc Lương.