Thế Thân Này Lạ Lắm

Chương 12



27

Thác Bạt Luật dẫn theo mười vạn quân bắc thượng, để lại ta và thái hậu ở trong cung. Các đại thần trong triều khuyên hắn không cần thân chinh ra trận, nhưng hắn vẫn kiên quyết đi.

Đêm trước ngày xuất phát, hắn đi lên Thừa Thiên Lâu nhìn về phương bắc rất lâu.

"Bệ hạ đang nhìn gì vậy?" Ta hỏi hắn.

Hắn nói: "Hóa ra là cảm giác thế này."

Trước kia hắn luôn là bên tấn công, lúc này lại là người phòng thủ.

Đêm đó hắn lại cắn vào cổ ta, uy hiếp: "Nếu ta trở về không thấy nàng đâu, ta sẽ lột da nàng xuống đấy."

Hắn đi rồi, thái hậu hỏi ta: "Có phải ngươi cảm thấy bệ hạ hành động quá cảm tính?"

Ta lắc đầu, người cầm cờ vốn quen suy nghĩ cẩn thận trước khi hạ nước, sao có thể nhất thời hứng khởi được.

Thái hậu vuốt ve mặt ta: "Uyển Thù, ai gia thật sự rất thích ngươi."

Sau đó bà bắt đầu kể lại chuyện cũ cho ta nghe. Bà nói trước đây mình cũng là tiểu công chúa một bộ lạc, sau này Bắc Lương diệt hết tộc, bà từ công chúa biến thành nô lệ.

Bà nói hồi đó Thác Bạc Luật sinh ra giống hệt một con mèo nhỏ, gầy yếu rất đáng thương. Tuy hắn có nhiều huynh đệ tỷ muội nhưng lại không có ai muốn giao du chơi cùng.

Sau đó Phùng Ngọc Nhi xuất hiện, nàng đối xử với hai mẹ con rất tốt, tựa như vầng mặt trời ấm áp soi sáng cuộc đời bọn họ. Có điều tính cách nàng ta vốn như vậy, quen tay quăng lưới to bắt nhiều cá lớn.

Trước ngày cưới Phùng Ngọc Nhi vẫn cố ý cho Thác Bạt Luật hy vọng, kết quả ngày hôm sau nàng biến thành đại tẩu của hắn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Vì thế hắn ra biên quan ẩu đả với một thiếu niên người Nam Đường, bọn họ cùng nhau uống rượu trò chuyện, nghe thiếu niên kia kể về một cô nương Nam Đường xinh đẹp.

Hắn còn cướp được một chiếc túi thơm, trong lúc trọng thương, chính thuốc trong cái túi đó đã cứu mạng hắn, mùi thơm từ chiếc túi giúp hắn yên ổn đi vào giấc ngủ.

Hắn nói hắn rất hâm mộ thiếu niên Nam Đường kia, y có người cha hiền từ nghiêm khắc, anh em hòa thuận kính trên nhường dưới, cũng hâm mộ hắn có một cô nương tốt chờ ở nhà.

Sau đó hắn thật sự gặp được một cô nương Nam Đường xinh đẹp trong quân doanh. Người đó có bộ dạng tương tự Phùng Ngọc Nhi, trên người lại có mùi hương giống với túi thuốc từng cứu mạng hắn. Vì thế hắn độc chiếm cô nương kia, nàng vừa xinh đẹp vừa ngoan ngoãn, là ánh mặt trời và thang thuốc tốt nhất mà hắn có được trong đời.

Nhưng về sau hắn nhận ra cô nương đó cũng xem hắn là thuốc của mình, hơn nữa dùng xong còn định bỏ hắn lại đi mất.

Nói tới đây, thái hậu mỉm cười nhìn ta: "Tuy từ nhỏ đến lớn A Luật chịu nhiều khổ sở nhưng hắn luôn ăn miếng trả miếng, chỉ duy có chuyện ngươi vứt bỏ hắn là không có biện pháp nào đối phó."

"Hắn đuổi theo đoàn người sứ thần, g.i.ế.c sạch bọn họ mà vẫn không tìm thấy ngươi. Vốn tưởng rằng ngươi trà trộn vào đoàn người đó, ai ngờ ngươi không hành động theo lẽ thường mà đi đường vòng qua Tiên La."

Ta cũng mỉm cười: "Thái hậu nói đùa rồi, nô tỳ chỉ lây dính chút phúc khí của hoàng hậu nương nương thôi."

Thái hậu hỏi ta: "Vậy bây giờ ngươi còn lầm tưởng bệ hạ là Tiểu Bùi tướng quân nữa không?"

Ta trả lời: "Sẽ không."

"Cho nên ngươi xem, thời gian qua lâu, dù bộ dạng có giống đến đâu đi nữa vẫn có thể dễ dàng phân biệt."

Ta phân biệt được rồi, còn có thể làm gì tiếp theo?

Cuối cùng thái hậu nói với ta: "Uyển Thù, người c.h.ế.t đương nhiên rất đáng quý, nhưng ngươi cũng phải thương xót cho người trước mắt, biết đâu có thể có cuộc đời mới thì sao."

Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế

Trên đường trở về, ta nhìn ánh mặt trời giữa không trung.

Ta thích ánh nắng hơn thuốc thang. Thuốc rất đắng, dù nó có thể trị bệnh nhưng vẫn không ấm áp bằng ánh mặt trời.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com