Thế Thân Này Lạ Lắm

Chương 13



28

Ta dẫn theo tâm phúc trở về Lâm gia.

Thời điểm Thác Bạt Luật ở đây ta không chạm được vào Chu Nguyên Dật, nhưng giờ hắn đã đi rồi, dù sao nước xa cũng không cứu được lửa gần.

Cuối cùng ta cũng sống sót chờ được đến ngày này.

Ta đứng ngoài cửa một lúc lâu mới đi vào. Tòa dinh thự đã từng rất xa hoa giờ đây âm u giống hệt một ngôi nhà ma. Trong nhà dán phù chú khắp nơi, nhất là tú lâu mà đại tỷ tỷ ta từng ở, nơi đó bị dây tơ hồng quấn rất kỹ.

"Hóa ra ngươi cũng biết sợ." Ta cười hỏi Chu Nguyên Dật.

Chu Nguyên Dật run rẩy nhìn ta: "Bệ hạ đã đáp ứng không lấy tính mạng bổn hầu, ngươi… ngươi sẽ không thoát khỏi tội chết."

Ta ồ lên một tiếng, đồng thời rút cây trâm trên đầu xuống thưởng thức.

Rốt cuộc hắn cũng có chút sợ hãi, hẳn là đang nhớ tới bộ dạng như lệ quỷ của ta vào ngày ám sát hụt.

"Nếu bản hầu chết, thiên hạ chắc chắn sẽ rung chuyển. Ngươi… ngươi phải nghĩ cho an nguy của dân chúng." Hắn nói ra lời lẽ rất chính nghĩa.

Ta trả lời lại: "Mọi người trước sau gì cũng chết, đế vương chết, dân thường chết, c.h.ế.t sớm hay c.h.ế.t muộn cũng là c.h.ế.t thôi." Đoạn nói với hắn: "Xuống âm ti gặp lại người hai nhà Bùi Lâm, ngươi nhớ dập đầu xin lỗi bọn họ và cả lòng tự trọng đáng thương của mình đi."

Nam Đường lập trữ quân luôn chọn con trưởng, nhưng Chu Nguyên Dật là ngoại lệ.

Hắn là con thứ nhưng rất có dã tâm, vì muốn mượn sức Lâm gia chúng ta nên giả vờ như mình chung tình thắm thiết với đại tỷ tỷ. Sau đó thái tử bị phế, hắn dựa vào Lâm gia mới ngồi lên được cái ghế thái tử.

Sau khi đăng cơ, hắn nghi thần nghi quỷ, luôn cảm thấy mình bị người ta nhìn thấu, sợ ngôi vị của mình bị cướp đoạt nên phòng bị mọi nơi mọi lúc.

Để được ngủ ngon, hắn bắt đầu g.i.ế.c người.

Hắn không tha cho bất kỳ ai trong hai nhà Bùi Lâm, từ ông lão đầu tóc bạc phơ đến đứa trẻ con vừa chào đời. Sau đó rốt cuộc hắn đã có thể bình yên đi vào giấc ngủ được rồi.

Lúc ấy không phải ta chưa từng nghĩ dụ dỗ quân Bắc Lương nam hạ, san bằng đất Nam Đường ăn thịt uống m.á.u người này, nhưng rồi cuối cùng vẫn chịu thua ánh mặt trời.

Ta không muốn làm vấy bẩn vùng đất mà Thừa Luật bảo vệ cả đời.

Tuy cuối cùng chúng ta vẫn âm dương cách biệt.

Ta đ.â.m thẳng cây trâm vào yết hầu Chu Nguyên Dật, từ từ cắm vào từng tấc. Hắn liều mạng giãy giụa, hít thở không thông và đau đớn làm ánh mắt hắn cực kỳ sợ hãi.

Máu nóng chảy đầy hai tay ta, dính dớp và rất ghê tởm.

Ta vẫn tiếp tục dùng sức, cho đến khi chỉ còn phần đầu khắc hoa lộ ra ngoài cổ họng.

29

Thái hậu chạy đến nơi, nhìn t.h.i t.h.ể Chu Nguyên Dật, bà lên tiếng trách cứ: "Hồ đồ quá."

Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ta cúi người hành lễ rồi từ từ bước ra khỏi Lâm gia.

Ta bước lên tường thành Kim Lăng, nhìn xuống dưới đầu tường lại trông thấy Thừa Luật. hắn không bị treo lên lắc lư qua lại, mà đang cưỡi một con tuấn mã, lớn tiếng cười nói: "Uyển Thù, ta tới đón ngươi đây."

Ta muốn trèo tường nhảy xuống, nhưng bị cung nhân giữ chặt lại.

Ta bị nhốt lại vào trong cung, Trường An Điện khóa kín cửa trong ngoài, là ý chỉ của thái hậu. Ta đã g.i.ế.c CHu Nguyên Dật, thái hậu cần đưa ra một câu trả lời thỏa đáng cho các cựu thần Nam Đường.

Nhưng ta thì không cần, ta chỉ muốn ngủ.

Trong lúc mơ màng ngủ, ta nghe các cung nhân nói Thác Bạt Luật đã diệt sạch Phùng gia, Phùng Ngọc Nhi tự sát, nhưng hắn không g.i.ế.c mấy đứa trẻ.

Vậy mà ta lại nhìn thấy Phùng Ngọc Nhi, nàng đã trở lại, đứng ngay dưới hành lang Hoa Dương Điện. Nhìn thấy ta, nàng nói: "Ta cũng có trái tim, nhưng thật sự là thân bất do kỷ."

"Phu quân của ta cũng là người đỉnh thiên lập địa, chỉ là tính tình quá ngay thẳng ngu ngốc nên mới đắc tội người ta."

"Uyển Thù, ngươi vẫn nên quay về làm Nguyệt Nương đi."

Ta tỉnh lại nhưng cảm thấy đó không phải giấc mộng, mà dường như nàng đã đến nói với ta như vậy thật.

Ta ngủ càng ngày càng lâu, lâu hơn trước đây rất nhiều, thậm chí thỉnh thoảng cung nhân phải thăm dò thử xem ta còn thở hay không.

Cuối cùng cũng đến ngày cửa cung được mở ra, Thác Bạt Luật trở về. Trên người hắn đầy bụi đất vì chinh chiến, những người xung quanh bận rộn tối mắt.

Giữa lúc mơ màng, ta nghe có người nói: "Thứ giúp nàng duy trì ý chí sống đã tiêu tan, sắp dầu hết đèn tắt rồi."

Thác Bạt Luật không tin: "Nhưng lúc trẫm rời đi, nàng vẫn khỏe mạnh."

Đúng vậy, lúc đó ta rất khỏe mạnh, phải khỏe để khiến hắn vui vẻ, nếu không làm sao hắn yên tâm đi được.

Ta không nghe được câu tiếp sau đó nữa.

Thác Bạt Luật lại bắt đầu nhét thuốc vào miệng ta, đắng đến mức ta không nuốt nổi.

Ta rất muốn nói rằng ngài đừng cho ta uống thuốc nữa, nếu không ta sẽ không nhịn được cho ngài thêm một cây trâm mất. Ngài là hung thủ gián tiếp g.i.ế.c c.h.ế.t người nhà ta và Thừa Luật. Nếu không phải đánh không lại, còn lâu ta mới để yên cho ngài tùy ý sắp đặt.

Nhưng ta thật sự không còn chút sức lực nào, chỉ có thể ngồi yên cho hắn hại.

Về sau hắn nhét không nổi nữa, đổi sang dùng miệng đút thuốc cho ta.

Trong lòng ta khẽ cười thầm, có phải hắn đã xem quá nhiều vở kịch tình yêu của Nam Đường rồi không, nghĩ làm như vậy mà có tác dụng gì sao?

Ta nhanh chóng chứng thực suy nghĩ của mình, dù hắn cố thế nào cũng không đút nổi.

Hắn không đút được thuốc liền chuyển qua cắn môi ta.

Cảm giác trên mặt mình ướt sũng, ta tưởng đó là nước bọt của hắn. Về sau mới phát hiện, đó là nước mắt.

Con sói chuyên g.i.ế.c người cũng biết khóc sao?


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com