Không biết qua bao lâu, rốt cuộc chung quanh cũng yên tĩnh trở lại.
Ta nghe thấy tiếng sột soạt, mở mắt ra thì thấy Thừa Luật vừa trèo tường vào. Y mặc bộ áo gấm màu trắng giống như cái đêm tặng ta chiếc nanh sói, cười lên để lộ hàm răng trắng sáng: "Uyển Thù, ta…"
"Ta không cần nanh sói, ngươi đừng tặng ta." Ta sốt ruột, vội vàng cắt ngang lời y.
Y giật mình sửng sốt: "Nanh sói gì vậy? Ta chỉ tới đón ngươi ra ngoài chơi thôi."
Cuối cùng ta cũng vui vẻ lên, không phải nanh sói thì tốt, ta nhanh chóng nhảy xuống giường đi theo y.
Lúc đi ngang qua gương, ta nhìn thấy dáng vẻ mình năm mười lăm mười sáu tuổi, xinh đẹp yêu kiều, là cô nương xinh đẹp nhất Nam Đường.
Ta nhìn vào gương lần cuối rồi chạy theo Thừa Luật nhảy qua tường nhà.
Chúng ta như bay trên bầu trời, tuấn mã của hắn phi trên bức tường thành Kim Lăng, ta ngồi trên lưng ngựa với hắn để cơn gió thổi vù vù bên tai.
Phía sau chợt truyền đến tiếng chuông tang, tổng cộng có mười bảy tiếng. Đây là chuông thông báo cho thần dân hoàng hậu vừa hoăng.
Ta bồn chồn không yên, hoàng hậu là đại tỷ tỷ của ta, làm sao nàng xảy ra chuyện được.
Thế nhưng quay đầu lại, ta nhìn thấy tỷ tỷ đang ngồi trong đình đánh đàn, vẫn khỏe mạnh không có việc gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cha mẹ ta cũng ở ngay đó, ta nhảy xuống tuấn mã chạy vội về phía bọn họ.
Ta cực kỳ nhớ họ.
Bỗng có một âm thanh từ trên không trung truyền xuống, người đó gọi ta Nguyệt Nương.
Đó là cái tên giả của ta, đến ta cũng quên mất, vậy mà hắn lại nhớ rõ.
Hắn gọi rất thương tâm, khiến ta không khỏi quay đầu nhìn một cái.
Ta nhìn thấy một thiếu niên cưỡi sói thắt b.í.m hai bên thái dương, tóc phía sau buộc cao thành đuôi ngựa, dưới cằm có một vết sẹo nhạt.
Hắn chìa bàn tay ra, ánh mắt cẩn thận nhìn ta: "Nguyệt Nương, chúng ta về nhà đi."
Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế
Ta ngẫm nghĩ rồi nói cho hắn biết, Nguyệt Nương là con gái của gia đình đã mua ta, còn tên thật của ta là Lâm Uyển Thù.
Nhưng hắn vẫn cố chấp gọi ta là Nguyệt Nương.
Ta nói hắn đừng gọi ta bằng cái tên đó nữa, ngày tháng sống dưới cái tên Nguyệt Nương thật sự rất khốn khổ cay đắng. Thuốc tránh thai rất đắng, bị nhốt trong tiểu viện nhỏ như bàn tay rất khổ, phải hầu hạ đàn ông, làm trò cười trước mặt bao nhiêu người cũng rất khổ.
Mà ta lại là một cô nương Nam Đường thích ăn ngọt.
Ta bịt tai lại, cứ thế nhào vào lòng cha mẹ.
Bọn họ hiền hòa ôm lấy ta. Cái ôm của họ rất ấm áp, còn ta chính là Uyển Thù hạnh phúc, cứ như vậy làm một cô nương tốt được cha mẹ yêu thương.