Thế Thân Này Lạ Lắm

Chương 6



15

Ba ngày sau, ta tới được thành Kim Lăng.

Trên bức tường thành cao lớn đã không còn treo xác Thừa Luật nữa, không biết bây giờ y đang ở nơi nào.

Thời điểm mặt trời ngả về tây, rốt cuộc ta cũng về đến nhà.

Trên con phố dài, ngôi nhà của Lâm gia đã sớm mọc đầy cỏ dại, đổ nát hoang tàn, trước cửa tràn đầy uế vật.

Lúc màn đêm buông xuống, ta lại qua đầu bên kia phố tìm Bùi gia, nơi từng là phủ trấn quốc cũng đã bị ngọn lửa thiêu rụi sạch sẽ không còn gì.

Ta lẳng lặng đứng trong gió đêm, xa xa truyền đến tiếng ca cơ nói cười duyên dáng. Các nàng còn chưa biết rằng lúc này hẳn quân đội của Bắc Lương đã vượt sông rồi.

Có người đi đường ngang qua ta chợt dừng lại, nhìn bức tường đổ nát mà cảm thán: "Nếu Bùi gia còn ở đây, Bắc Lương nào dám chiếm Định Châu ngạo nghễ như vậy chứ."

Ta giật mình, Định Châu là phòng tuyến quan trọng nhất của Nam Đường, một khi nơi đó bị phá, con đường nam hạ của quân đội Bắc Lương sẽ không ai ngăn cản nổi nữa.

"Bây giờ nghĩ lại, có lẽ năm đó Bùi tướng quân thật sự không có thông đồng với địch đâu." Tên còn lại nói.

"Đúng vậy, nhưng bây giờ hối hận đâu còn kịp nữa, không đến một tháng, sợ là quân Bắc Lương sẽ đến dưới chân thành Kim Lăng mất."

"Tân hoàng Bắc Lương tàn nhẫn thô bạo, nghe nói đồ sát Định Châu suốt ba ngày. Nếu Kim Lăng thủ không được có khi cũng chịu kiếp nạn tương tự, chúng ta còn không mau chạy đi."

Thác Bạt Luật đoạt được Định Châu dĩ nhiên sẽ c.h.é.m g.i.ế.c cả thành.

Dạ dày ta lại bắt đầu kháng cự, không nhịn được cơn buồn nôn nhưng không thể nôn ra thêm gì nữa.

Ta biết mình bị bệnh rồi, hoặc thậm chí đã mang thai.

Từ ngày chạy trốn đến hôm nay vẫn chưa thấy kinh nguyệt, nhưng ta cố chấp không đi tìm đại phu. Bởi vì ta là người sắp chết, những chuyện đó đã không còn quan trọng nữa, cần gì phải tăng thêm phiền não.

Cuối cùng ta cũng nghe ngóng được nơi chôn cất t.h.i t.h.ể của hai nhà Bùi Lâm, bọn họ bị ném hết vào bãi tha ma, hiện giờ đã tan thành cát bụi phân không rõ là ai với ai nữa.

Ta mua tiền giấy đi bãi tha ma tế bái, ta có rất nhiều rất nhiều chuyện muốn nói cho họ nghe.

Nhưng cuối cùng lại không nói được gì.

Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế

Bởi vì trong ba năm qua tất cả mọi thứ xảy ra trong cuộc đời ta đều chỉ xoay quanh Thác Bạt Luật, bọn họ sẽ không muốn nghe đâu.

Cuối cùng ta nói bọn họ hãy chờ ta, vì ta sẽ về nhanh thôi.

Nửa tháng sau đó, ta dùng số tiền còn lại mua chuộc nội quan tuyển chọn vũ nữ vào cung, đi gặp nam nhân mà tỷ tỷ ta từng yêu nhất —— Hoàng đế Nam Đường Chu Nguyên Dật.

Sau đó g.i.ế.c hắn.

Nhưng ta không ngờ rằng Thác Bạt Luật đã ở sẵn trong hoàng cung Nam Đường chờ mình.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

16

Ta gặp Thác Bạt Luật sau khi tiến cung được một ngày.

Quân Bắc Lương tràn xuống miền nam, thế như chẻ tre, m.á.u chảy thành sông, người c.h.ế.t đói đầy đất. Vậy mà trong cung Chu Nguyên Dật vẫn ca múa mừng cảnh thái bình, xem chán rồi còn muốn ra ngoài cung tìm thú vui mới mẻ khác.

Ta mài thật sắc cây trâm cài tóc, luyện tập cả ngàn lần cách đ.â.m thủng cổ họng một người, nhưng không biết rằng lúc này Chu Nguyên Dật muốn bảo vệ mạng sống mà đã cúi đầu xưng thần, nghênh đón Thác Bạt Luật vào cung.

Thời điểm tiến vào điện hiến vũ, Chu Nguyên Dật vẫn đang chạy khắp nơi đuổi theo chơi đùa với vũ nữ.

Toàn bộ lực chú ý của ta đặt hết lên người Chu Nguyên Dật nên không để ý Thác Bạt Luật cũng có mặt ở đó.

Ta cũng gia nhập toán người khiêu khích, vui đùa ầm ĩ với Chu Nguyên Dật. Có lẽ trong ba năm nay ta thay đổi rất nhiều, thế nên hắn không nhận ra vị thê muội này. Chu Nguyên Dật ôm ta vào ngực, khen ta ôn hương nhuyễn ngọc, là vật báu khắp nhân gian. Ta cười duyên tháo cây trâm trên đầu xuống, dùng toàn lực hướng về phía cổ họng hắn.

Đột nhiên có người bắt lấy cánh tay ta, sau đó đẩy mạnh ta xuống đất.

Suýt một chút nữa thôi là ta lấy được mạng Chu Nguyên Dật rồi, nhưng ta thất bại.

Ta không cam lòng la hét giãy giụa, liều mạng tuyệt vọng bò về phía hắn. Cho dù là cắn hay cấu xé, ta cũng phải kéo được một miếng thịt của hắn xuống cho hả giận.

Sau đó ta nhìn thấy Thác Bạt Luật ngồi ở chiếc ghế hướng bắc, đôi mắt lạnh lùng, đè nén và thô bạo.

Ta từng nghĩ mình không bao giờ gặp lại hắn nữa, vậy mà hắn lại đột nhiên xuất hiện trước mắt ta. Một người cao lớn như vậy, sao nãy giờ ta lại không nhận ra?

Một kẻ khác vui vẻ nhảy ra, chính là Tề Văn mà ai cũng tưởng đã chết.

"Bệ hạ, quả nhiên nàng đã đến, thần không lừa ngài chứ."

"Nàng chính là vị hôn thê của Bùi Thừa Luật, cũng là thanh mai trúc mã, nàng ở bên cạnh ngài chỉ để…"

Tề Văn đương thao thao bất tuyệt thì bị một kiếm của Thác Bạt Luật xuyên thẳng vào tim.

Chu Nguyên Dật sợ tới mức liên tục lùi về phía sau, đám vũ nữ thét chói tai bỏ chạy tán loạn.

Thác Bạt Luật xách kiếm đi đến trước mặt ta, dùng mũi kiếm nâng cằm ta lên: "Hóa ra tên ngươi không phải Tống Nguyệt Nương."

Mùi m.á.u trên kiếm làm ta buồn nôn, nhưng ta cố kìm nén: "Đúng, tên ta không phải Tống Nguyệt Nương, ta họ Lâm, tên là Lâm Uyển Thù."

"Lâm Uyển Thù." Hắn cúi người xuống, đôi môi mỏng dán bên tai ta, "Thời điểm hai chúng ta hoan hảo, A Luật trong miệng ngươi chính là Bùi Thừa Luật?"

Ta trả lời: "Phải, ngươi mau g.i.ế.c ta đi."

Ta ám sát Chu Nguyên Dật bất thành, kết cục chắc chắn chỉ có thiên đao vạn quả. Thác Bạt Luật nổi tiếng g.i.ế.c người sạch sẽ lưu loát, hy vọng hắn sẽ cho ta một kiếm thật dứt khoát.

Nhưng m.á.u của Tề Văn rất tanh, ta không nhịn nổi đã nôn mửa trước khi hắn kịp c.h.ặ.t đ.ầ.u mình.

Trong cơn đau đớn, ta nghe thấy hắn nói: "Chết thì tiện cho ngươi quá, ngươi từ đâu tới thì hãy quay về chỗ đó đi."


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com