Thế Thân Này Lạ Lắm

Chương 7



17

Ta bị đưa đến quân doanh Bắc Lương đóng bên ngoài thành Kim Lăng.

Đối với Thác Bạt Luật, ta đúng là tới từ nơi này.

So với cảnh tượng bị quân sĩ Bắc lương tranh đoạt trước kia, lần này bọn họ thấy ta chỉ biết im lặng, nhìn ngó từ xa chứ không ai dám chạm vào ta một cái.

Ta bị ném vào căn phòng trải đầy rơm rạ, chen chúc cùng các nữ tử Nam Đường khác, nhưng lại là người duy nhất bị bịt miệng, trói c.h.ặ.t t.a.y chân, thậm chí không thể tự tử.

Màn đêm buông xuống, các cô gái bị kéo ra ngoài, tiếng giãy giụa, đánh đập, kêu khóc truyền đến từ bốn phương tám hướng.

Đến hừng đông các nàng bị lùa về phòng, ai nấy mang đầy vết thương trên người.

"Ngươi là ai? Tại sao người không cần đi hầu hạ bọn họ." Có nữ tử hỏi ta.

Chính ta cũng không biết tại sao.

Có lẽ bộ dạng hấp hối sắp c.h.ế.t của ta khiến bọn họ mất hứng, hoặc họ vẫn còn e ngại Thác Bạt Luật. Nói không chừng đến khi họ phát hiện ra Thác Bạt Luật thật sự ném ta đến nơi này cho tự sinh tự diệt, sẽ chen chúc tới xâu xé ta không chừng.

Giống như đại tỷ tỷ của ta vậy, dù đã biến thành một thi thể, nhưng chỉ vì từng là vợ của hoàng đế mà c.h.ế.t rồi cũng không được buông tha.

Quả nhiên, sau một hồi cuồng hoan bên ngoài, có người đột nhiên xông vào phòng. Các nữ nhân trong phòng đã bị đưa đi hết rồi, mà ý thức của ta cũng đang không tỉnh táo do tuyệt thực.

Người nọ tới lúc nửa đêm, mang theo một thân mùi rượu.

Trời quá tối, hắn lại trốn trong bóng tối nên ta không nhìn thấy rõ mặt. Ta chỉ cho rằng mệnh mình ti tiện, không còn sợ bị khinh nhục nữa, cứ xem như bị chó cắn một trận là xong.

Nhưng khi người nọ xé quần áo của ta, đôi môi lạnh lẽo dán vào cần cổ ta, ta vẫn sợ hãi.

Ta không thể đi gặp Thừa Luật như thế này được.

Phải làm sao để đối phương chịu dừng lại?

"Ta đang mang thai, là con của bệ hạ các ngươi, ngươi làm vậy sẽ tổn thương đến ta và đứa bé." Ta run rẩy nói, miếng bịt miệng làm lời nói trở nên không quá rõ ràng.

Không biết có tác dụng hay không, người Bắc Lương hình như không quá để ý đến con cái của những nữ nhân thân phận thấp hèn, dù đứa con đó có mang huyết mạch hoàng tộc.

Giống như Thác Bạt Luật vậy, đích mẫu của hắn cũng là cung nữ. Cho nên sau khi sinh ra hắn không có được đãi ngộ của một hoàng tử, phải gian nan sống sót trong cung cùng mẫu thân, mười tuổi bị ném vào quân đội.

Hắn tác chiến như một binh sĩ bình thường, không nhận được bất kỳ ưu đãi gì, thậm chí mang danh hoàng tử thất sủng nên còn bị người ngoài cố ý nhằm vào. Mẫu phi của hắn từng nói với ta rằng, hắn chảy gần hết m.á.u cho Bắc Lương mới đổi được một cái liếc mắt của phụ hoàng.

Gã đàn ông kia không có ý định dừng lại, thậm chí lấy tay xoa xoa bụng ta như muốn xác nhận xem ta có mang thai thật không.

Tay hắn đeo đôi găng da bò vừa thô cứng vừa lạnh như băng, giống hệt một con rắn.

Có lẽ vì ta quá gầy, hoặc có lẽ ta căn bản không mang thai thật nên bụng vẫn bằng phẳng như thường .

Dường như hắn cảm thấy ta lừa hắn, cổ ta sắp bị hắn cắn đứt đến nơi rồi. Ta chợt bật khóc, khóc vì phải giãy giụa trong bóng tối tuyệt vọng không thể thoát ra ngoài. Nước mắt từ hai má chảy xuống mặt nam nhân. Hắn ngừng lại, tuy hơi thở vẫn kề sát cần cổ nhưng không còn tiếp tục nữa.

Ta không dám cử động lấy một cái, chí biết run rẩy cầu nguyện cho đối phương mau chóng rời đi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Không biết qua bao lâu sau, hắn rốt cuộc buông tha, chậm rãi đi ra ngoài.

Chờ hắn đi xa rồi, ta mới dám mở miệng thở hồng hộc. Những cảm xúc mãnh liệt vừa nãy làm bụng ta đau nhói, qua nửa đêm ta bắt đầu phát sốt, lúc trông thấy cha mẹ, lúc sau lại trông thấy Thừa Luật, bọn họ đứng bên kia sông nhìn ta mỉm cười ấm áp.

Ta bật khóc chạy về phía bọn họ, chỉ suýt chút nữa là chạm được rồi.

Thế nhưng có người túm chặt ta lại, hắn dùng sức rất mạnh, ta tránh kiểu gì cũng tránh không ra, cứ thế bị kéo về thế giới đầy đau khổ này.

Ta tiếp tục tuyệt thực, nhưng bọn luôn cưỡng chế bắt ta phải ăn uống.

Thác Bạt Luật không phái thêm ai đến, có lẽ nam nhân đêm đó cũng không nói chuyện này ra ngoài.

Hoặc có lẽ Thác Bạt Luật có nghe nói nhưng quyết định lờ đi.

Chỉ là đôi khi nam nhân đó lại đến nữa, hắn chỉ đứng yên trong bóng tối mà không tới gần ta, dường như chỉ muốn nhìn ta một chút thôi.

Còn ta thì giả vờ ngủ, mãi đến khi hắn rời đi mới dám mở mắt.

18

Ta tiếp tục sống trong trạng thái mơ màng.

Quân y nói đúng là ta đang mang thai, đứa bé khoảng ba tháng. Tính toán ngày tháng, đúng là mang thai từ cuộc ân ái sau bức rèm che đó.

Đêm đó ta muốn nhìn ánh trăng của Bắc Lương lần cuối cùng, lại không ngờ rằng đó chỉ là khởi đầu.

Ta tiếp tục nghe được một ít tin tức, từ nay Bắc Lương định đô ở Kim Lăng, trên thế gian không còn nước Nam Đường nữa.

Chu Nguyên Dật bị phong làm Cung Kính Hầu, Thác Bạt Luật ban cho hắn toà nhà của Lâm gia chúng ta làm hầu phủ.

Thác Bạt Luật rất am hiểu cách thức g.i.ế.c người tru tâm, hắn biết rõ ta oán hận nhất chuyện gì, lại rắp tâm muốn tra tấn ta cho bằng được.

Thời điểm đứa bé khoảng bốn tháng tuổi, ta được rời khỏi quân doanh Bắc Lương nhờ ý chỉ của mẫu thân Thác Bạt Luật.

Ta được phong làm chiêu nghi, địa vị gần nhất với hoàng hậu, cũng là vị hán phi duy nhất từ ngày Bắc Lương khai quốc đến nay. Bọn họ còn chiêu cáo thiên hạ rằng ta là con gái Lâm gia, sau này sẽ được hưởng vinh hoa phú quý tột cùng.

Ta biết đây là thủ đoạn lung lạc lòng người của hắn, muốn thống trị một quốc gia so ra khó khăn gian khổ hơn san bằng một quốc gia gấp mấy lần.

Nhưng nếu vậy cũng xem như đã chứng thực tin hai nhà Bùi Lâm thông đồng phản quốc, nếu không một thiếu nữ chân yếu tay mềm như ta sao có thể một mình ngàn dặm tới tận Bắc Lương, trở thành sủng thiếp của Thác Bạt Luật và một vị phi tần như hôm nay.

Ngày nhận thánh chỉ sắc phong, ta liều mạng chạy ra ngoài nhưng bị cung nhân giữ chặt lại, ta bấu lên khung cửa không chịu buông, móng tay gãy vụn mà không hề có chút cảm giác đau đớn. Ta liên tục dập đầu về hướng cung điện của Thác Bạt Luật cầu xin hắn: "Bệ hạ đừng đối xử với ta như vậy, ta cầu xin ngài, ta sai rồi, ta sai rồi…"

"Ta không dám tái phạm nữa, ngài muốn ta làm gì cũng được."

Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế

"Đừng đối xử với ta như vậy, cầu xin.. Cầu xin ngài… đừng đối xử với ta như vậy."

Ta quỳ rạp xuống không ngừng cầu xin, nhưng không một ai trả lời.

Thái giám tuyên chỉ nhét thánh chỉ vào tay ta: "Lâm Chiêu nghi, mau tạ ơn đi."

Ta quỳ dưới đất mà hối hận không thôi, ta không nên rời khỏi Thác Bạt Luật. Ta hẳn nên phủ phục bên cạnh hắn, ngoan ngoãn nghe lời hắn, có lẽ đã không phải nhận kết cục này chăng?


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com