"Lâm Chiêu nghi, ngươi phải chăm sóc mình cho tốt để sinh đứa bé ra. Đây là đứa con đầu tiên của bệ hạ, phúc lành đang chờ ngươi ở tương lai đấy." Thái hậu hòa ái nói với ta.
Ta nhìn người phụ nữ rốt cuộc đã được hưởng vinh quang hiển hách kia, nghĩ thầm rằng có lẽ bà ta đã quên đứa bé này có được sau rất nhiều thang thuốc tránh thai, sợ là không thể chào đời thuận lợi.
Hầu hạ ta toàn là các cung nữ người Nam Đường, các nàng quản thúc ta rất kỹ lưỡng, còn nói rằng nếu ta gặp chuyện gì bất trắc, cửu tộc nhà các nàng cũng sẽ không còn nữa.
Ta nhìn khuôn mặt non nớt sợ hãi của các nàng mà như thấy bản thân mình trước kia. Bây giờ ta là kẻ sống không được mà c.h.ế.t cũng không xong.
Từng ngày từng ngày trôi qua, mặt trời dâng lên mặt trăng lặn xuống.
Ta chỉ cảm thấy mình quá mệt mỏi.
Rõ ràng ta từng rất oán hận, nhưng hiện tại lòng oán hận đó không biết đã đi đâu rồi, thậm chí đến cha mẹ, đại tỷ tỷ và Thừa Luật cũng không xuất hiện trong giấc mơ của ta nữa.
Đôi khi ta nghe thấy có người gọi mình, nhưng khi quay đầu lại chỉ thấy được một cơn gió thổi qua hành lang trống trải.
Ta thường mơ thấy gã nam nhân trong bóng tối kia, mơ thấy hắn đứng bên cạnh ta, chạm vào mặt ta.
Ta liều mạng trốn tránh, không cho hắn lại gần.
Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế
Thời điểm bừng tỉnh lại, bên giường không có một ai, chỉ có những giọt nước mắt sợ hãi vương khắp mặt.
Ta không ra khỏi Trường An Điện này được, Thác Bạt Luật cũng chưa bao giờ tới thăm.
Thật ra Phùng Ngọc Nhi có đến một lần, nhưng nàng cũng chỉ đứng bên ngoài điện lẳng lặng nhìn ta.
Ta thật hy vọng nàng ngay thẳng uy h.i.ế.p ta như trước đây, chứ không phải kiểu đoán không ra tâm tư vui giận như bây giờ.
Nàng là hoàng hậu, hiện đang ở trong Hoa Dương Điện mà trước đây đại tỷ tỷ ta từng ở, nghe nói cặp song sinh của nàng phải ở lại phương bắc, không thể dẫn theo nuôi nấng bên người.
"Hoàng hậu nương nương, mời người vào đây ngồi." Ta đỡ bụng tiếp đón.
Nàng lại lùi về sau một bước, thêm một bước nữa…
Cho đến khi biến mất sau cửa cung.
Ta nghĩ chẳng lẽ sau khi mang thai mặt mũi ta biến dạng, dọa nàng sợ sao.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nhưng khuôn mặt trong gương vẫn là châu tròn ngọc sáng, đôi má như hoa đào, so với trước kia đẹp hơn ba phần, tại sao nàng phải sợ?
20
Giao thừa năm đó, rốt cuộc ta cũng có được một ngày tự do.
Ngoài việc chiêu đãi quan lại, Thác Bạt Luật phải đi Thừa Thiên Lâu ăn mừng năm mới cùng dân chúng, hắn muốn ta cùng đi. Chỉ có như vậy, dân cư Nam Đường mới được thấy bọn họ đối đãi với ta tốt đến thế nào, dễ dàng vẽ lên một cuộc sống hoàn hảo như trong tranh.
Từ sáng sớm các cung nhân đã chuẩn bị trang điểm cho ta, đầu đính đầy châu ngọc, y phục thêu đầy chỉ bạc chỉ vàng. Bụng ta cũng cố tình không giấu đi, thậm chí dùng cả ngọc đái buộc quanh eo để phác họa ra vùng bụng đang mang long thai.
Con dân Nam Đường sẽ được chứng kiến cảnh tượng con gái thái phó tiền triều hiện giờ đang mang trong mình huyết mạch hoàng thất Bắc Lương.
Đứa bé đã khoảng sáu tháng và cứng đầu hơn ta nghĩ, bám chặt lấy bụng ta không có dấu hiệu gì là sẽ rời đi.
Sau bốn tháng mới gặp lại Thác bạt Luật, ta có chút không rét mà run.
Móng tay của ta đã dài trở lại, nhưng lúc này chúng vẫn còn đau nhói.
Ta được các cung nhân đỡ xuống ngồi bên phải hắn, Phùng Ngọc Nhi ngồi bên tay trái.
Thỉnh thoảng hắn lại nghiêng người nói chuyện với nàng, thể hiện rõ hình ảnh một đôi Đế Hậu trẻ tuổi ân ái.
Các cựu thần Nam Đường trong điện nhìn ta bằng những ánh mắt khác nhau, có chân chọc, có khinh ghét, oán hận hoặc căm thù… Riêng Chu Nguyên Dật thì lạnh lùng nhìn ta như thể kết cục của bọn họ là do ta sắp đặt vậy.
Ta nhìn bọn họ mà rất muốn cười thầm, nhưng gần đây ta rất lười biếng, ngay cả cười cũng không có sức.
Các cống nữ do quốc gia khác đưa tới nhanh nhẹn ca múa, tư thái vũ mị quyến rũ trêu chọc cho triều thần muốn mù mắt.
Thác Bạt Luật cũng rất hứng thú nhìn ngắm, sau đó cho gọi một cống nữ yêu kiều tiến lên hầu hạ.
"Ngươi là nữ tử nước nào, nhảy rất đẹp." Thác Bạt Luật hỏi nàng.
Ánh mắt thiếu nữ đầy kinh ngạc: "Hồi bẩm bệ hạ, nô tỳ đến từ Tiên La."
Thác Bạt Luật gật đầu: "Tiên La, đúng là rất xa nhỉ."
Cô gái nói: "Đúng vậy bệ hạ, chúng ta đi theo đường biển, ngồi thuyền mất khoảng mười ngày, nếu đổi thành ngựa xe sợ là phải đi khoảng một hai tháng không chừng."
"Hơn mười ngày." Thác Bạt Luật cúi đầu, ánh mắt chợt quét về phía ta.
Ta nghĩ, hắn đã biết ta trở lại Nam Đường kiểu gì rồi.