Thanh Dương Thành sầm uất và náo nhiệt hơn bất cứ nơi nào Trần Trường Sinh từng thấy. Tường thành cao sừng sững được xây bằng đá xanh, trên đó có khắc những trận văn phòng ngự đơn giản nhưng vẫn toát lên vẻ uy nghiêm. Dưới cổng thành, hai hàng vệ binh mặc giáp trụ sáng loáng, tay cầm trường thương, ánh mắt sắc bén quét qua từng người ra vào. Khí tức trên người họ ít nhất cũng là Luyện Khí tầng ba, tầng bốn.
Đối với một tu sĩ bình thường, cảnh tượng này không có gì lạ. Nhưng với Trần Trường Sinh, người đã quen với sự hẻo lánh của Tạp Dịch Viện và sự hoang vu của rừng rậm, sự phồn hoa đô hội này khiến hắn có chút không quen. Dòng người tấp nập trên đường, tiếng rao hàng của những người bán hàng rong, tiếng xe ngựa lọc cọc, mùi thơm của các loại đồ ăn từ hai bên đường bay tới. .. tất cả hòa quyện thành một bản giao hưởng của sự sống động.
"Tiền bối, chúng ta tìm khách điếm tốt nhất trong thành nhé, "Lâm Phong đi bên cạnh, giọng nói đầy hưng phấn. Y đã hồi phục kha khá, dáng vẻ kiếm tu chính trực lại hiện rõ, thu hút không ít ánh mắt của các thiếu nữ đi trên đường.
Ngược lại, Trần Trường Sinh với bộ quần áo rách bươm, lấm lem bụi đất, dáng đi uể oải, lại nhận về những ánh mắt tò mò và có phần khinh miệt. Hắn đã quá quen với điều này nên cũng chẳng bận tâm. Trong đầu hắn lúc này chỉ có hình ảnh một chiếc giường thật to, thật êm, và một bàn đầy ắp sơn hào hải vị. Hắn sờ vào túi linh thạch trong áo, cảm giác an tâm chưa từng có.
Lâm Phong không hổ là đệ tử gia tộc tu chân, dù gia tộc không lớn nhưng kiến thức lại rất rộng. Y không cần hỏi đường, cứ thế dẫn Trần Trường Sinh đi qua vài con phố, cuối cùng dừng lại trước một tòa lầu ba tầng vô cùng khí thế. Tòa lầu được xây bằng gỗ lim quý giá, mái cong chạm trổ hình rồng phượng, trước cửa treo một tấm biển lớn sơn son thếp vàng, trên đó có ba chữ rồng bay phượng múa:"Túy Tiên Lâu".
Chỉ cần nhìn vẻ bề ngoài cũng biết nơi này không phải nơi người thường có thể bước vào. Mùi thức ăn thơm nức từ bên trong bay ra, khác hẳn những quán ăn ven đường, mùi thơm này còn ẩn chứa cả linh khí nhàn nhạt, rõ ràng là được nấu từ những nguyên liệu không tầm thường.
"Tiền bối, đây là tửu lầu nổi tiếng nhất Thanh Dương Thành. Chúng ta vào thôi, "Lâm Phong mỉm cười, ra hiệu mời.
Một gã tiểu nhị mặc áo gấm nhanh chóng chạy ra. Hắn liếc thấy khí chất bất phàm và thanh trường kiếm trên lưng Lâm Phong, lập tức tươi cười niềm nở:"Tiên sư, mời vào trong. Không biết tiên sư đi một mình hay. .. "
Ánh mắt hắn chuyển sang Trần Trường Sinh, nụ cười trên mặt hơi cứng lại. Hắn đánh giá Trần Trường Sinh từ trên xuống dưới, sự niềm nở biến thành một tia xem thường không thèm che giấu.
"Đây là. .. "
"Đây là tiền bối của ta, "Lâm Phong khẽ nhíu mày, giọng điệu có chút không vui. "Chuẩn bị cho chúng ta một nhã gian yên tĩnh trên lầu, mang hết những món ngon nhất của các ngươi lên đây. "
Nói rồi, y lấy ra một viên linh thạch hạ phẩm, ném cho tiểu nhị.
Gã tiểu nhị vội vàng bắt lấy viên linh thạch, cảm nhận được linh khí thuần túy từ nó, thái độ lập tức thay đổi 180 độ. Sự xem thường trong mắt hắn biến mất tăm, thay vào đó là sự nịnh nọt và nhiệt tình hết mức.
"Dạ dạ, là tiểu nhân có mắt không tròng, không nhận ra cao nhân. Hai vị tiên sư mời lên lầu, mời lên lầu! "
Hắn khom lưng, dẫn hai người đi lên tầng hai. Nhã gian mà hắn sắp xếp quả nhiên rất tốt, cửa sổ nhìn ra con phố sầm uất nhất, bên trong bài trí lịch sự tao nhã, thoang thoảng mùi đàn hương dễ chịu.
Sau khi tiểu nhị lui ra, Trần Trường Sinh mới thực sự thả lỏng. Hắn ngồi phịch xuống chiếc ghế đệm êm ái, thở ra một hơi dài. Cảm giác được ngồi trên một chiếc ghế đúng nghĩa thật là tuyệt vời.
Lâm Phong thì cẩn thận dùng một tấm khăn sạch lau lại bàn ghế và bộ ấm chén một lần nữa, cử chỉ vô cùng thành thạo và tự nhiên. Y rót một chén trà thơm cho Trần Trường Sinh, cung kính nói:"Tiền bối, ngài dùng trà trước. Đồ ăn sẽ có ngay. "
Trần Trường Sinh"ừ"một tiếng, bưng chén trà lên uống một ngụm. Vị trà ngọt thanh mát lan tỏa trong cổ họng, khiến tinh thần mệt mỏi của hắn cũng phấn chấn hơn một chút.
Chẳng mấy chốc, các món ăn được liên tục mang lên, chẳng mấy chốc đã bày đầy một bàn. Gà quay linh dược vàng óng, cá hấp gừng tía tô bốc khói nghi ngút, thịt yêu thú xào nấm linh chi, canh sườn hầm nhân sâm. .. Mỗi món ăn đều được đặt trong đĩa ngọc, không chỉ đẹp mắt mà còn tỏa ra linh khí hấp dẫn.
Mắt Trần Trường Sinh sáng lên như hai ngọn đèn. Hắn đã quên hết mọi thứ xung quanh. Quên cả thân phận"cao nhân", quên cả tên nhóc phiền phức nhưng tốt bụng bên cạnh. Trong mắt hắn lúc này chỉ có đồ ăn.
Hắn không chút khách khí, vươn tay chộp lấy cái đùi gà quay to nhất, đưa lên miệng cắn một miếng lớn. Thịt gà mềm tan trong miệng, da gà giòn rụm, hương vị đậm đà của linh dược thấm vào từng thớ thịt.
"Ngon! Ngon quá! "Hắn vừa ăn vừa tấm tắc khen.
Sau đó, hắn bắt đầu một màn càn quét kinh hoàng. Tốc độ ăn của hắn cực nhanh, tay trái gắp thịt, tay phải bưng canh, miệng thì nhai nhồm nhoàm. Phong thái ăn uống của hắn không có chút gì là lịch sự, giống hệt một kẻ chết đói lâu ngày.
Các thực khách ở những bàn xung quanh đều kinh ngạc nhìn sang. Họ không thể tin nổi một tu sĩ (dù là đi cùng một kiếm tu) lại có tướng ăn khó coi đến vậy.
Lâm Phong ban đầu có chút ngượng ngùng, nhưng rồi y lại mỉm cười. Y lại tự mình nghĩ: “Tiền bối quả nhiên là bậc cao nhân, hành sự không câu nệ tiểu tiết. Ăn uống là để hưởng thụ, cần gì phải giữ những quy củ thế tục phiền phức đó? Đây chính là sự tự do tự tại, thuận theo bản tâm! Mình còn phải học hỏi nhiều!”
Nghĩ vậy, y cũng vui vẻ gắp thức ăn cho Trần Trường Sinh, thỉnh thoảng lại rót thêm rượu cho hắn. Y chỉ ăn vài miếng nhỏ, phần lớn thời gian là ngồi ngắm"tiền bối"ăn với ánh mắt đầy sùng bái.
Đang lúc không khí vô cùng hòa hợp (ít nhất là trong mắt Lâm Phong), thì từ dưới cầu thang vang lên tiếng bước chân ồn ào. Một đám công tử bột ăn mặc lụa là gấm vóc, mặt mày vênh váo đi lên. Dẫn đầu là một thiếu niên chừng mười tám, mười chín tuổi, mặc cẩm bào màu lam, eo đeo ngọc bội, tay cầm quạt giấy, trông có vẻ là kẻ cầm đầu.
Đám người này vừa lên lầu hai, ánh mắt của tên cầm đầu liền quét một vòng, rồi dừng lại ở bàn của Trần Trường Sinh và Lâm Phong. Hắn nhíu mày, lộ vẻ không vui.
"Túy Tiên Lâu làm ăn kiểu gì vậy? Nhã gian tốt nhất lại để cho hai tên nhà quê ngồi? "Hắn nói với giọng điệu khinh khỉnh, âm lượng đủ lớn để cả tầng lầu đều nghe thấy.
Các thực khách khác nghe vậy đều vội vàng cúi đầu ăn, không dám dính vào phiền phức. Ai ở Thanh Dương Thành mà không biết đây là Vương Hạo, đại thiếu gia của Vương gia, một trong ba gia tộc tu chân lớn nhất thành này. Vương Hạo nổi tiếng là kẻ ngang ngược, cậy vào gia thế làm càn.
Gã tiểu nhị lúc nãy vội vàng chạy tới, khom lưng nói:"Vương thiếu gia, ngài bớt giận. Hai vị tiên sư này. .. "
"Tiên sư cái gì? "Vương Hạo hừ lạnh một tiếng, ánh mắt khinh bỉ nhìn Lâm Phong và Trần Trường Sinh. "Một tên Luyện Khí kỳ rách rưới, một tên thì ngay cả linh lực cũng không có, giống hệt phàm nhân. Cũng xứng được gọi là tiên sư? "
Lâm Phong đặt đũa xuống, sắc mặt trầm lại. Y có thể không quan tâm người khác nói mình, nhưng không thể để họ sỉ nhục"tiền bối". Y đứng dậy, chắp tay nói:
"Vị đạo hữu này, chúng ta đến trước, ngồi ở đây cũng là hợp tình hợp lý. Nếu ngươi muốn có chỗ, tửu lầu vẫn còn nhiều bàn trống khác. "
"Ồ? Ngươi dám dạy đời ta à? "Vương Hạo cười gằn, cây quạt trong tay"xoạch"một tiếng mở ra. "Ta thích ngồi ở đây đấy, thì sao nào? Bây giờ các ngươi cút ngay khỏi đây, bàn thức ăn này coi như ta ban cho các ngươi. Nếu không. .. "
Hắn chưa nói hết câu, nhưng ý đe dọa đã quá rõ ràng.
Trần Trường Sinh lúc này mới ngẩng đầu lên. Miệng hắn vẫn còn dính đầy dầu mỡ, trong tay là một miếng thịt yêu thú vừa gắp. Hắn nhìn đám người Vương Hạo với ánh mắt cực kỳ khó chịu.
“Lại nữa rồi!”
Trong lòng hắn gào thét. Tại sao hắn đi đến đâu cũng gặp phải những kẻ thích gây sự này? Hắn chỉ muốn ăn một bữa cơm yên ổn, ngủ một giấc thật ngon thôi mà! Sao lại khó khăn đến vậy?
Lâm Phong thì không hề sợ hãi. Y là một kiếm tu, có cốt khí của riêng mình. Y lạnh lùng nói:"Nếu không thì sao? Các hạ muốn ỷ đông h. iếp yếu sao? "
"Ha ha ha! Ỷ đông h. iếp yếu thì đã sao? "Vương Hạo cười lớn. "Ở Thanh Dương Thành này, lời của Vương gia ta chính là luật lệ! Lên! Đánh gãy chân tên nhà quê này cho ta! "
Hắn vừa ra lệnh, mấy tên lâu la phía sau liền hùng hổ xông lên, linh lực trong tay bắt đầu khởi động.
Lâm Phong hừ lạnh một tiếng, tay đã đặt lên chuôi Thanh Phong Kiếm, chuẩn bị nghênh chiến. Dù y bị thương chưa lành, nhưng đối phó với mấy tên Luyện Khí kỳ này vẫn không thành vấn đề.
Nhưng đúng lúc trận chiến sắp nổ ra, một tên lâu la lanh chanh nhất, muốn lập công trước mặt chủ tử, đã không nhắm vào Lâm Phong. Hắn thấy Trần Trường Sinh ngồi gần nhất, lại trông yếu ớt nhất, liền vung một quyền mang theo kình phong, đấm thẳng vào mặt Trần Trường Sinh.
"Tên phàm nhân, cút ra! "
Cú đấm này, hắn đã dùng đến bảy phần sức lực. Hắn muốn một quyền đánh bay Trần Trường Sinh đi, để tạo uy thế.
Trần Trường Sinh nhìn nắm đấm đang lao tới, trong lòng chỉ có một suy nghĩ:
“Thịt của ta. ..”
Hắn theo bản năng giơ tay lên, không phải để đỡ, mà là để. .. giữ chặt đĩa thịt quay trước mặt, sợ nó bị đổ.
"BỐP! "
Một tiếng động khô khốc vang lên.
Nắm đấm của tên lâu la đập chính xác vào má của Trần Trường Sinh.
Nhưng cảnh tượng tiếp theo lại khiến tất cả mọi người chết lặng. Trần Trường Sinh chỉ hơi nghiêng đầu một chút, tay vẫn giữ khư khư đĩa thịt, mặt không đổi sắc.
Còn tên lâu la kia, mặt hắn lại biến sắc. Hắn cảm thấy nắm đấm của mình không phải đập vào mặt người, mà là đập vào một tấm thép ngàn năm. Một cơn đau nhức dữ dội từ nắm đấm truyền thẳng lên cánh tay.
"RẮC! "
Tiếng xương gãy giòn tan vang lên giữa sự im lặng chết chóc của tửu lầu.
"Aaaaaa! "
Tên lâu la hét lên một tiếng thảm thiết, ôm lấy bàn tay đã gãy nát của mình, lùi lại mấy bước, mặt trắng bệch vì đau đớn.
Cả Túy Tiên Lâu, im phăng phắc.