Thiên Hạ Đệ Nhất Bao Cát

Chương 15:





Sự xuất hiện đột ngột của Trần Trường Sinh giống như một hòn đá ném vào mặt hồ đang dậy sóng, khiến cho tất cả mọi chuyển động trong căn nhà của trưởng làng đột nhiên khựng lại.
Lâm Phong, người đã chuẩn bị tinh thần để đón nhận cái chết, từ trong tuyệt vọng từ từ mở mắt ra.
Bóng lưng gầy gò nhưng quen thuộc kia đứng sừng sững trước mặt y, che chắn toàn bộ thân hình y khỏi luồng ma khí âm lãnh của kẻ địch.
Trong khoảnh khắc đó, dù không có ánh sáng chói lòa hay khí thế kinh thiên, nhưng đối với Lâm Phong, bóng lưng này còn vững chãi và an toàn hơn bất kỳ thành trì nào trên thế gian.
"Tiền. .. bối? "Y lẩm bẩm, giọng nói yếu ớt pha lẫn sự không tin và một niềm hy vọng vừa được nhen nhóm.
Tên ma tu Trúc Cơ, kẻ tự xưng là Thi Độc Lão Nhân, cũng nheo đôi mắt xanh lè của mình lại. Bàn tay xương xẩu của hắn vẫn còn giữ tư thế sắp chụp xuống, nhưng trảo ấn ma khí khổng lồ đã tan biến. Hắn cẩn thận đánh giá kẻ vừa xen vào.
Một thiếu niên. Một thiếu niên mặc áo vải thô, tướng mạo bình thường, và quan trọng nhất. .. trên người không có một tia dao động linh lực nào.
Một phàm nhân?
Sao một phàm nhân lại có thể từ trên trời rơi xuống mà không gây ra tiếng động, lại còn có thể bình thản đứng trước mặt một tu sĩ Trúc Cơ như hắn?
"Ngươi là ai? "Thi Độc Lão Nhân cất giọng khàn khàn, âm lãnh, trong lòng dâng lên một sự cảnh giác khó hiểu.
Hắn không cảm nhận được bất kỳ nguy hiểm nào từ thiếu niên này, nhưng chính sự bình thường đến quái dị đó lại khiến hắn cảm thấy bất an.
Trần Trường Sinh không thèm để ý đến câu hỏi của hắn.
Hắn quay đầu lại, nhìn lướt qua Lâm Phong đang gục trên đất, ánh mắt dừng lại ở vết thương đen kịt trên vai y. Một luồng khói độc mỏng manh vẫn còn đang bốc lên, mang theo mùi hôi thối của xác chết và dược liệu mục nát.
Cái mùi này xộc thẳng vào mũi Trần Trường Sinh, khiến hắn bất giác nhíu mày.
Hắn lại nhìn sang gia đình trưởng làng đang co ro trong góc, gương mặt họ tái nhợt vì sợ hãi, nhưng trong ánh mắt lại ánh lên một tia hy vọng khi thấy có người đến cứu.
Cuối cùng, hắn thở dài một hơi, một cái thở dài chứa đựng sự phiền muộn và bất đắc dĩ vô hạn.
"Phiền phức thật. "
Hai chữ này, hắn nói rất nhỏ, nhưng trong không gian yên tĩnh của căn nhà, lại lọt vào tai tất cả mọi người.
Gia đình trưởng làng ngơ ngác. Vị cứu tinh này sao lại than phiền?
Lâm Phong thì trong lòng chấn động.
Tiền bối! Ngài quả nhiên là tiền bối! Đối mặt với ma đầu Trúc Cơ kỳ mà chỉ xem như một chuyện"phiền phức"! Khí phách này, sự tự tin này, thiên hạ có mấy người có được?
Thi Độc Lão Nhân thì nghe ra một sự khinh thường không hề che giấu. Lửa giận trong lòng hắn bùng lên.
Hắn là ai? Là trưởng lão của Vạn Độc Tông, một ma tu Trúc Cơ kỳ khiến người người nghe danh phải khiếp sợ. Vậy mà hôm nay, lại bị một tên nhóc phàm nhân xem là"phiền phức"?
"Muốn chết! "Hắn gầm lên một tiếng chói tai. "Ta không cần biết ngươi là ai, đã xen vào chuyện của Vạn Độc Tông ta, thì hôm nay hãy để lại mạng của ngươi ở đây đi! "
Hắn không muốn đêm dài lắm mộng, quyết định tốc chiến tốc thắng. Hắn ra hiệu cho ba tên thuộc hạ còn lại. "Lên! Giết tên kiếm tu kia trước, còn tên phàm nhân này, để ta từ từ xử lý! "
Ba tên ma tu Luyện Khí kỳ nhận lệnh, lập tức nhe răng cười một cách tàn độc. Chúng đã bị Lâm Phong áp đảo lúc nãy, trong lòng sớm đã khó chịu.
Bây giờ thấy y bị đại nhân đánh trọng thương, chính là cơ hội tốt để trả thù.
"Tiểu tử kiếm tu, nhận lấy cái chết đi! "
Một tên trong số đó vung thanh đoản đao, chém ra một luồng đao khí đen ngòm.
Một tên khác thì hai tay kết ấn, một đám sương mù màu xanh lục mang theo mùi độc nồng nặc bay về phía Lâm Phong.
Tên còn lại thì mười ngón tay biến thành màu đen kịt, dài ra như móng vuốt của quỷ, chụp thẳng tới.
Cả ba đòn tấn công đều nhắm vào Lâm Phong đang không còn sức phản kháng. Nhưng chúng lại quên mất, giữa chúng và Lâm Phong, còn có một người đang đứng.
Trần Trường Sinh.
Hắn thấy ba luồng tấn công bay về phía mình, theo bản năng muốn né tránh.
Nhưng sau lưng hắn là Lâm Phong và gia đình trưởng làng.
Hắn chỉ cần lùi một bước, những người đó sẽ phải hứng chịu tất cả. Ký ức về bóng lưng của cha mẹ lại hiện lên trong đầu.
Hắn cắn răng, đứng yên tại chỗ.
"Keng! "
Đao khí đen ngòm chém vào lưng Trần Trường Sinh, phát ra một âm thanh như kim loại va chạm, rồi vỡ tan thành từng đốm ma khí li ti.
Đám sương độc màu xanh lục bao trùm lấy hắn, nhưng chỉ lượn lờ xung quanh, không thể nào xâm nhập vào cơ thể hắn dù chỉ một chút.
Cái mùi hôi thối của nó khiến Trần Trường Sinh phải nhăn mặt, ho khan vài tiếng.
"Khụ. .. khụ. .. cái mùi gì mà kinh thế. .. "
Bộ móng vuốt quỷ sắc nhọn cào lên vai áo hắn, chỉ nghe thấy vài tiếng"ken két"chói tai.
Lớp áo vải thô bị cào rách, nhưng làn da bên trong vẫn trắng nõn, không một vết xước.
Ngược lại, mấy cái móng tay của tên ma tu kia lại có dấu hiệu bị mài mòn.
Cả ba tên ma tu đều sững sờ. Chúng nhìn đòn tấn công của mình không có chút hiệu quả nào, rồi lại nhìn Trần Trường Sinh vẫn đứng yên không nhúc nhích, chỉ có gương mặt là đang nhăn lại vì khó chịu.
"Chuyện. .. chuyện gì thế này? "Một tên lắp bắp.
Thi Độc Lão Nhân cũng trợn tròn đôi mắt xanh lè.
Hắn có thể nhìn ra, ba tên thuộc hạ của hắn tuy không dùng toàn lực, nhưng cũng đủ để một Luyện Thể tu sĩ cùng cấp phải chật vật.
Vậy mà tên nhóc này. .. lại đỡ được một cách dễ dàng như vậy? Lẽ nào hắn là một Luyện Thể tu sĩ? Nhưng tại sao trên người hắn lại không có chút khí huyết nào của Luyện Thể tu sĩ?
"Một lũ phế vật! "Thi Độc Lão Nhân gầm lên, vừa để che giấu sự kinh ngạc của mình, vừa để thúc giục thuộc hạ. "
Hắn chỉ có chút tài mọn về phòng ngự thôi! Tiếp tục tấn công! Dùng toàn lực cho ta! "
Ba tên ma tu nghe vậy, cắn răng một cái, sự hung ác lại trỗi dậy. Chúng không tin một kẻ không có linh lực lại có thể chống lại chúng.
"Huyết Ma Trảo! "
"Thi Độc Vụ! "
"Âm Phong Đao! "
Lần này, chúng dùng toàn bộ ma khí trong cơ thể, thi triển ra những chiêu thức mạnh nhất của mình.
Ma khí trong căn nhà trở nên cuồng bạo, những tiếng gào thét của oan hồn vang lên lờ mờ.
Trần Trường Sinh lại một lần nữa trở thành mục tiêu. Hắn chỉ biết nhắm mắt lại, cắn răng chịu đựng.
Từng đợt, từng đợt tấn công giáng xuống người hắn như mưa bão. Cảm giác đau đớn quen thuộc lại ập đến. Có cái đau nhói như bị kim châm, có cái đau rát như bị lửa đốt, có cái đau âm ỉ như bị hàng ngàn con kiến cắn xé.
Nhưng. .. cũng chỉ có đau mà thôi.
Sau một hồi tấn công điên cuồng, ba tên ma tu đã thở hồng hộc, ma khí tiêu hao gần hết. Chúng kinh hoàng nhìn kết quả.
Trần Trường Sinh vẫn đứng sừng sững ở đó, quần áo trên người đã rách bươm như một tên ăn mày, nhưng thân thể thì vẫn hoàn hảo không một tì vết.
Lâm Phong nằm sau lưng hắn, tận mắt chứng kiến cảnh tượng không thể tin nổi này, trong lòng đã không còn là chấn động nữa, mà là một sự trống rỗng.
Y cảm thấy thế giới quan của mình đã hoàn toàn bị đập nát rồi xây lại. Hóa ra, phòng ngự cũng có thể đạt đến một cảnh giới thần thánh như vậy.
Thi Độc Lão Nhân lúc này không còn giữ được vẻ bình tĩnh nữa. Sự kinh hoàng đã hiện rõ trên khuôn mặt xương xẩu của hắn.
Hắn không thể hiểu nổi! Đây rốt cuộc là quái vật gì?
"Không thể nào! Chắc chắn ngươi đã dùng một loại phòng ngự pháp bảo nào đó! "Hắn gào lên, không chấp nhận sự thật. "Để ta tự mình xem thử, ngươi có thể cứng đến mức nào! "
Dứt lời, hắn không dùng độc công nữa. Hắn lật tay một cái, một cây búa lớn bằng xương trắng đột nhiên xuất hiện trong tay hắn.
Cây búa này to bằng một cái đầu người, trên đó khắc đầy những phù văn ma đạo màu máu, tỏa ra một luồng khí tức hung tàn và nặng nề. Đây là một món pháp khí hạ phẩm, nhưng chuyên dùng để phá vỡ phòng ngự vật lý.
"Xem búa của ta đây! Ma Cốt Phá Giáp Búa! "
Thi Độc Lão Nhân gầm lên, hai tay cầm chắc cây búa, toàn bộ tu vi Trúc Cơ sơ kỳ được dồn vào trong đó.
Cơ bắp trên cánh tay xương xẩu của hắn nổi lên, hắn nhảy lên cao, giáng một búa toàn lực xuống đầu Trần Trường Sinh.
Cây búa mang theo tiếng gió rít gào, uy lực kinh người, dường như muốn bổ đôi cả căn nhà.
Lâm Phong thấy cảnh này, tim như ngừng đập. "Tiền bối, cẩn thận! "
Gia đình trưởng làng sợ hãi hét lên.
Trần Trường Sinh ngẩng đầu, nhìn cây búa khổng lồ đang phóng lớn trong mắt mình. Hắn không kịp né, cũng không muốn né.
Hắn chỉ có một suy nghĩ duy nhất trong đầu:
Lần này chắc đau lắm đây. ..
"BOONG! !! "
Một tiếng động vang trời, như tiếng chuông chùa bị gõ mạnh, vang vọng khắp cả ngôi làng. Sóng âm mạnh mẽ khiến cho cửa sổ của những căn nhà xung quanh cũng phải rung lên bần bật.
Trong căn nhà, tất cả mọi người đều bị âm thanh này làm cho ù cả tai, đầu óc choáng váng.
Khi họ định thần lại, cảnh tượng trước mắt khiến cho linh hồn của tất cả các ma tu có mặt ở đây như muốn bay ra khỏi thể xác.
Cây búa xương trắng khổng lồ, một món pháp khí sắc bén, đã. .. lõm một vết sâu hoắm ngay chính giữa. Những vết nứt nhỏ như mạng nhện lan ra từ chỗ lõm, dường như có thể vỡ tan bất cứ lúc nào.
Còn mục tiêu của nó, Trần Trường Sinh, chỉ hơi lảo đảo một chút. Hắn đứng yên tại chỗ, một tay đưa lên xoa xoa đỉnh đầu của mình.
Hắn nhíu chặt mày, gương mặt nhăn nhó vì đau, rồi lẩm bẩm một câu khiến cho không khí trong phòng như bị đóng băng.
"Đau nát đầu ta rồi! ! AAA"
Thi Độc Lão Nhân đứng hình tại chỗ, hai tay vẫn còn giữ tư thế vung búa. Hắn cảm nhận được một lực phản chấn kinh hoàng truyền từ cây búa lên cánh tay, khiến cho cả hai tay hắn tê rần, xương cốt như muốn vỡ vụn.
Nhưng nỗi đau thể xác không thể nào so sánh được với sự chấn động trong tâm trí hắn.
Lõm. .. Cây Ma Cốt Búa của hắn, một món pháp bảo được luyện từ xương chân của yêu thú Trúc Cơ kỳ, lại bị đầu của một tên phàm nhân làm cho lõm vào?
Hắn nhìn cây búa bị hư hại của mình, rồi lại nhìn Trần Trường Sinh chỉ đang xoa đầu và nhăn mặt. Một sự hoài nghi nhân sinh chưa từng có dâng lên trong lòng hắn.
Lẽ nào. .. lẽ nào ma công mà mình tu luyện cả trăm năm nay, đều là giả?
"Đại. .. đại nhân. .. "Một tên thuộc hạ run rẩy gọi.
Thi Độc Lão Nhân giật mình tỉnh lại. Sự kinh hoàng trong mắt hắn nhanh chóng biến thành một sự điên cuồng. Hắn không thể chấp nhận sự thật này.
"Giết! Giết nó cho ta! Ta không tin nó là bất tử! "Hắn gào lên như một kẻ điên.
"Dùng tất cả những gì các ngươi có! Độc chướng, nguyền rủa, ma hỏa! Tấn công! Tấn công đến khi nào nó chết thì thôi! "
Bị sự điên cuồng của hắn lây nhiễm, mấy tên ma tu còn lại cũng như bị mất trí.
Chúng quên đi sự sợ hãi, bắt đầu thi triển ra đủ mọi loại ma công quỷ dị.
Một tên cắt cổ tay, dùng máu tươi vẽ ra một trận pháp nguyền rủa dưới chân Trần Trường Sinh. Nhưng trận pháp vừa sáng lên đã bị một lực lượng vô hình nào đó dập tắt.
Một tên khác phun ra một ngọn lửa màu xanh lục, đó là ma hỏa có thể thiêu đốt cả linh hồn. Nhưng ngọn lửa vừa chạm vào người Trần Trường Sinh đã tắt ngấm, như một ngọn nến gặp phải gió lớn.
Thi Độc Lão Nhân cũng không ngừng tay.
Hắn liên tục đánh ra những chưởng ấn mang theo kịch độc, những luồng ma khí ăn mòn.
Căn nhà nhỏ của trưởng làng biến thành một sân khấu cho đủ các loại ma công.
Ánh sáng xanh đỏ tím vàng liên tục lóe lên, tiếng gầm rú, tiếng nguyền rủa vang vọng không ngớt.
Và ở trung tâm của sân khấu đó, Trần Trường Sinh chỉ đứng yên.
Hắn như một tảng đá ngầm giữa biển khơi cuồng nộ, mặc cho sóng to gió lớn đến đâu, vẫn sừng sững không hề lay chuyển.
Hắn hứng chịu tất cả các đòn tấn công, từ vật lý đến pháp thuật, từ độc công đến nguyền rủa.
Cơ thể hắn đau. Rất đau.
Mỗi một loại tấn công mang đến một loại cảm giác đau đớn khác nhau. Nhưng hắn đã quá quen rồi.
So với những ngày tháng làm bao cát ở Thanh Vân Môn, chuyện này cũng chẳng khác là bao, chỉ là"khách hàng"lần này có vẻ nhiệt tình hơn một chút.
Thời gian trôi qua.
Không biết đã qua bao lâu.
Các đòn tấn công ngày càng thưa thớt, rồi dừng hẳn.
Tiếng gầm rú cũng biến mất, thay vào đó là tiếng thở dốc nặng nề.
Khi khói bụi và ma khí tan đi, cảnh tượng trong phòng hiện ra.
Bốn tên ma tu, bao gồm cả Thi Độc Lão Nhân, đều đang chống tay xuống đất hoặc dựa vào tường mà thở hổn hển. Ma khí và linh lực trong cơ thể chúng đã cạn kiệt.
Gương mặt tên nào tên nấy đều trắng bệch như xác chết, ánh mắt nhìn Trần Trường Sinh không còn sự hung ác hay điên cuồng, chỉ còn lại sự tuyệt vọng và trống rỗng.
Chúng đã thử tất cả.
Nhưng bức tường thịt trước mặt chúng, không thể xuyên thủng.
Đây rõ ràng là một cơn ác mộng không thể lý giải.
Lâm Phong nằm trên đất, miệng há hốc, đã hoàn toàn chết lặng.
Gia đình trưởng làng thì đã ngất đi từ lúc nào không hay.
Trần Trường Sinh đứng giữa căn phòng bừa bộn, phủi phủi lớp bụi trên người. Hắn cảm thấy toàn thân ê ẩm, mệt mỏi rã rời.
Hắn nhìn bốn tên ma tu đã kiệt sức, trong lòng thầm than.
Bây giờ, đám người này đã mỏi tay, đã kiệt sức.
Vậy thì, có phải đã đến lúc. .. cho chúng biết cảm giác bị đánh là như thế nào rồi không?
--
Mọi người ơi, em có một ý tưởng mới này!
Để'khởi động'trước mỗi chương truyện, em sẽ viết một cái fan service siêu tốc. Nó sẽ tồn tại khoảng 10 phút trước chương mới,
mọi người hãy vào comment những ý tưởng/tình huống mà mình muốn đọc nhé.
Em sẽ chọn ngẫu nhiên một comment và viết một đoạn ngắn tặng mọi người, coi như là'món khai vị'đặc biệt.
Hi vọng mọi người sẽ thích. Em cảm ơn mn nhiều! !