Không khí trong căn nhà đổ nát đặc quánh lại, chỉ còn tiếng thở dốc nặng nề của bốn tên ma tu và tiếng tim đập thình thịch của Lâm Phong. Mọi ánh mắt, dù là tuyệt vọng, trống rỗng hay sùng bái đến cực điểm, đều đổ dồn vào Trần Trường Sinh.
Hắn đứng đó, giữa đống đổ nát, phủi phủi lớp bụi trên bộ quần áo đã rách đến mức không thể rách hơn. Toàn thân hắn ê ẩm, mệt mỏi rã rời. Cảm giác bị hàng chục loại ma công khác nhau thay phiên"mát-xa"trong suốt một thời gian dài thật sự không dễ chịu chút nào. Hắn chỉ muốn tìm một cái giường, dù là giường gỗ cứng, để ngả lưng ngay lập tức.
Nhưng trước khi đi ngủ, còn một vài việc cần phải giải quyết.
Hắn nhìn bốn tên ma tu đang kiệt sức, ánh mắt không còn vẻ hung tàn mà chỉ còn sự sợ hãi tột độ. Chúng đã mỏi tay, đã hết hơi. Chúng đã cho hắn nếm đủ mọi"hương vị"đau đớn.
Vậy thì bây giờ, theo phép lịch sự tối thiểu, có phải hắn cũng nên"đáp lễ"một chút không?
Nghĩ vậy, Trần Trường Sinh chậm rãi bước tới.
Một bước.
Chỉ một bước chân đơn giản, nhưng lại khiến cho bốn tên ma tu đang thở hổn hển phải giật nảy mình như chim sợ cành cong. Trái tim vốn đã nguội lạnh của chúng lại co thắt lại một cách dữ dội.
Tên quái vật này. .. nó muốn làm gì?
Thi Độc Lão Nhân, kẻ có tu vi cao nhất, cố gắng gượng dậy, hai chân xương xẩu run lên bần bật. Hắn muốn bỏ chạy, nhưng ma khí và linh lực trong cơ thể đã cạn kiệt, ngay cả việc đứng vững cũng là một sự xa xỉ.
"Ngươi. .. ngươi đừng qua đây! "Hắn lắp bắp, giọng nói không còn sự âm lãnh, chỉ còn lại sự hoảng loạn của một con thú bị dồn vào chân tường.
Trần Trường Sinh không nói gì, bỗng dưng tăng tốc, chạy bộ đến trước mặt một tên ma tu Luyện Khí kỳ, kẻ lúc nãy đã dùng móng vuốt cào vai hắn.
Hắn chạy đến trước mặt tên ma tu, vừa chạy vừa giơ nắm tay lên.
Tên ma tu kia thấy nắm đấm của Trần Trường Sinh, ký ức kinh hoàng về cây búa xương bị lõm lại ùa về. Hắn sợ đến mức hồn bay phách lạc, vội vàng giơ hai tay lên che ngực như thiếu nữ sợ bị hãm hi. ếp, miệng thì la hét một cách vô nghĩa.
Trần Trường Sinh thấy hắn la hét ầm ĩ thì càng thêm bực bội. Hắn vung một cú đấm. Một cú đấm hết sức bình thường, không dùng chút linh lực nào, chỉ đơn thuần là sức mạnh cơ bắp.
"Bốp. "
Một tiếng động không lớn lắm vang lên. Cú đấm nhẹ nhàng trúng vào cằm của tên ma tu.
Tên ma tu đang la hét đột nhiên im bặt. Hai mắt hắn trợn trắng, rồi cả người mềm nhũn ra, ngã vật xuống đất, bất tỉnh nhân sự. Hắn đã kiệt sức, lại bị sợ hãi làm cho tinh thần suy sụp, một cú đấm bình thường cũng đủ để tiễn hắn đi gặp chu công.
Trần Trường Sinh xoa xoa nắm tay, cảm thấy cú đấm này cũng làm tay mình hơi đau. Hắn quay sang mục tiêu tiếp theo.
Lâm Phong nằm trên đất, lại một lần nữa chấn động.
Một quyền! Chỉ một quyền bình thường! Không có linh lực, không có khí thế, nhưng lại đánh trúng vào thời điểm đối phương sơ hở nhất, tinh thần yếu đuối nhất! Đây không phải là võ học, đây là Đạo! Đạo của sự giản đơn, đạo của sự hiệu quả! Tiền bối đang dùng hành động để diễn giải cho ta thấy, chiêu thức hoa mỹ đều là phù du, chỉ có sự nắm bắt thời cơ và nhắm vào yếu điểm mới là chân lý!
Trần Trường Sinh bước đến trước mặt tên ma tu thứ hai, kẻ đã phun ra đám sương độc có mùi kinh khủng lúc nãy. Hắn ghét cái mùi đó nhất.
Tên này thấy đồng bọn ngã xuống, sợ đến mức tè ra quần, ướt cả sàn nhà.
Hắn lồm cồm bò lùi về phía sau, miệng liên tục cầu xin:"Tha mạng. .. tiền bối xin hãy tha mạng. .. tôi không dám nữa. .. "
Trần Trường Sinh không muốn nghe hắn lảm nhảm. Lại một cú đấm nữa được vung ra.
"Bốp. "
Tên thứ hai cũng nối gót tên thứ nhất.
Lâm Phong hít vào một hơi khí lạnh.
Lại một quyền! Vẫn là một quyền đơn giản như vậy! Nhưng lần này, y đã nhìn ra manh mối. Nắm đấm của tiền bối tuy chậm như người bình thường, nhưng lại khóa chặt mọi đường lui của đối phương. Nó không chỉ tấn công vào thân thể, mà còn tấn công vào ý chí, khiến cho đối phương không còn lòng dạ nào để chống cự! Đây. .. đây chính là"Quyền Ý"! Dùng ý dẫn quyền, một quyền phá vạn pháp!
Trần Trường Sinh tiến đến tên ma tu cuối cùng. Tên này có vẻ cứng đầu hơn một chút. Thấy không thể chạy thoát, hắn gầm lên một tiếng, dùng chút ma khí cuối cùng, hóa thành một con dao găm đâm về phía Trần Trường Sinh.
Trần Trường Sinh chỉ đơn giản là nghiêng người một chút, dễ dàng né được con dao găm. Đồng thời, nắm đấm của hắn cũng đã được vung ra.
"Bốp. "
Tên thứ ba ngã xuống.
Lâm Phong cảm thấy đầu óc mình sắp nổ tung vì những luồng cảm ngộ liên tục ập đến.
Né tránh! Một bước né tránh hoàn mỹ! Không thừa một phân, không thiếu một ly! Nó không chỉ tránh được đòn tấn công, mà còn đưa cơ thể vào một vị trí thuận lợi nhất để ra đòn! Mọi hành động của tiền bối đều được tính toán đến mức hoàn hảo, không có một động tác thừa nào! Giản đơn, trực tiếp, hiệu quả! Đây. .. đây chính là cảnh giới tối cao mà tất cả các tu sĩ đều theo đuổi! !
Cuối cùng, trong căn phòng chỉ còn lại Thi Độc Lão Nhân và Trần Trường Sinh đứng đối mặt.
Thi Độc Lão Nhân dựa lưng vào tường, toàn thân run rẩy không ngừng. Hắn đã tận mắt chứng kiến ba tên thuộc hạ Luyện Khí kỳ của mình bị hạ gục bởi ba cú đấm bình thường. Hắn không còn một chút ý chí chiến đấu nào. Trong mắt hắn, thiếu niên trước mặt chắc chắn là một tên cao nhân nào đó giả trang.
"Ngươi. .. ngươi rốt cuộc là ai? "Hắn run giọng hỏi, đây là câu hỏi thứ hai của hắn, nhưng lần này, nó không còn sự cảnh giác, chỉ còn lại sự sợ hãi và tuyệt vọng.
Trần Trường Sinh không trả lời. Hắn chỉ bước tới. Hắn muốn giải quyết nốt tên đầu sỏ này rồi đi ngủ.
Thấy Trần Trường Sinh tiến lại gần, bản năng cầu sinh trong người Thi Độc Lão Nhân trỗi dậy. Hắn biết mình không thể thoát được. Sự điên cuồng lại một lần nữa chiếm lấy lý trí hắn.
"Ta có chết, cũng phải kéo ngươi theo cùng! "Hắn gầm lên một tiếng cuối cùng, cắn mạnh vào đầu lưỡi, phun ra một ngụm máu đen kịt. Đây là máu tâm huyết chứa đựng toàn bộ Thi Độc mà hắn đã tu luyện cả đời.
Ngụm máu độc vừa ra khỏi miệng liền hóa thành một mũi tên máu màu đen, mang theo tiếng rít chói tai và một luồng tử khí nồng nặc, bắn thẳng về phía mặt của Trần Trường Sinh. Đây là đòn tấn công mạnh nhất, cũng là đòn tấn công cuối cùng của hắn. Hắn tin rằng, không một sinh vật nào dưới Kim Đan kỳ có thể sống sót sau khi trúng phải nó.
Trần Trường Sinh nhìn mũi tên máu đang bay tới, cảm nhận được sự nguy hiểm và cái mùi hôi thối kinh khủng từ nó. Hắn vô cùng chán ghét. Sự bực bội bị phá đám bữa ăn, bị làm phiền giấc ngủ, bị tra tấn bởi đủ loại ma công, tất cả đều dồn nén lại.
Lần này, hắn không chỉ dùng sức mạnh cơ bắp nữa.
Hắn hít một hơi thật sâu. Toàn bộ linh lực ít ỏi đến đáng thương trong đan điền, cái thứ linh lực mà Lý trưởng lão nói là"vô dụng", được hắn dồn hết vào nắm tay phải.
Hắn lao lên và vung ra một cú đấm.
Một cú đấm trông vẫn rất bình thường, không có khí thế kinh thiên, không có linh quang chói lòa. Nhưng nếu nhìn kỹ, sẽ thấy đầu nắm đấm của hắn có một quầng sáng mờ nhạt, gần như không thể nhận ra.
"Bình Phàm Quyền. "
Nắm đấm của hắn va chạm với mũi tên máu độc.
Không có tiếng nổ lớn.
Khi nắm đấm và mũi tên máu chạm vào nhau, mũi tên máu độc, thứ có thể ăn mòn cả pháp bảo, lại như băng tuyết gặp phải mặt trời, bốc hơi trong nháy mắt, không để lại một dấu vết.
Nắm đấm của Trần Trường Sinh, sau khi phá tan mũi tên máu, vẫn không hề suy giảm uy lực, tiếp tục lao về phía trước, đấm thẳng vào ngực của Thi Độc Lão Nhân.
"Bịch. "
Một tiếng trầm đục vang lên.
Thi Độc Lão Nhân trợn ngược hai mắt. Hắn cúi đầu nhìn xuống ngực mình, nơi đó không có vết thương nào, nhưng hắn có thể cảm nhận được một luồng sức mạnh kỳ lạ, vừa bá đạo vừa sắc bén, đã xuyên qua lồng ngực, chấn nát toàn bộ nội tạng và cả đan điền của hắn.
"Quá…. .cứng…. ."Hắn lẩm bẩm hai chữ cuối cùng trong vô thức, rồi sinh cơ trong mắt hắn tắt lịm. Cả người hắn mềm nhũn ra, trượt dọc theo bức tường xuống đất, đã chết không thể chết hơn.
Căn phòng lại một lần nữa trở về với sự im lặng.
Trần Trường Sinh từ từ thu tay về, xoa xoa nắm đấm. Cú đấm vừa rồi đã rút cạn toàn bộ linh lực của hắn, khiến hắn cảm thấy hơi chóng mặt. Nhưng trong lòng lại có một cảm giác thoải mái khó tả. Cảm giác được tự tay mình đánh trả, thay vì chỉ đứng yên chịu đòn, thật sự rất tuyệt.
Đúng lúc này, Lâm Phong, người đã chứng kiến toàn bộ quá trình từ đầu đến cuối, dùng hết sức lực còn lại, lết cơ thể đến trước mặt Trần Trường Sinh. Y không quỳ lạy, vì y biết tiền bối không thích những nghi lễ phiền phức đó. Y chỉ ngẩng đầu lên, nhìn Trần Trường Sinh với một ánh mắt cuồng nhiệt và sùng bái đến mức không thể dùng lời nói để diễn tả.
Trong đầu y, tất cả những mảnh ghép đã được kết nối lại thành một bức tranh hoàn chỉnh, một bức tranh về Đại Đạo.
Lấy tĩnh chế động, dùng thân thể bất hoại làm nền tảng, khiến cho kẻ địch tự tiêu hao sức lực. Hậu phát tiên chí, ra tay vào lúc kẻ địch mệt mỏi nhất, tinh thần suy sụp nhất. Dùng chiêu thức đơn giản nhất, trực tiếp nhất, không có một động tác thừa, để đạt được hiệu quả lớn nhất. Cuối cùng, một quyền Phản Phác Quy Chân, trả mọi thứ về với sự nguyên bản, dùng sức mạnh thuần túy nhất để phá vỡ mọi kỹ xảo, mọi âm mưu.
Đây không phải là một bộ quyền pháp. Đây là một loại Đạo! Một con đường tu luyện hoàn toàn mới, vượt qua cả Luyện Thể, Luyện Khí và Luyện Hồn!
Lâm Phong cảm thấy cánh cửa của một thế giới mới đang mở ra trước mắt mình. Y kích động đến mức toàn thân run rẩy.
"Tiền bối! "Y cất giọng, âm thanh khàn khàn nhưng tràn đầy sự kính ngưỡng. "Một quyền cuối cùng này của ngài. .. nó. .. nó thật sự đã ẩn chứa đạo lý của cả đất trời! Nó đã vượt qua mọi hình thức, đạt đến cảnh giới'vô chiêu thắng hữu chiêu'!”
Y nói một tràng dài, giọng điệu say mê như một tín đồ đang giảng giải kinh văn. Y tin rằng, mình đã lĩnh ngộ được chân ý của tiền bối.
Trần Trường Sinh nghe mà ngớ cả người. Hắn vừa đấm xong một trận, đầu óc còn đang hơi ong ong, lại phải nghe một tràng những lời khó hiểu, cảm thấy đầu mình cũng bắt đầu đau.
Hắn gãi gãi mái tóc rối bù của mình, gương mặt đầy vẻ mờ mịt và ngơ ngác.
"Vậy à? !"
Một câu trả lời đơn giản, mang theo sự nghi hoặc và ngây thơ, hoàn toàn phá vỡ bầu không khí trang nghiêm và cao thâm mà Lâm Phong vừa tạo ra.
Lâm Phong sững sờ.
Vậy à? !
Hai chữ này, trong tai y, lại một lần nữa được não bộ tự động thành một tầng ý nghĩa khác.
Tiền bối đang khiêm tốn! Ngài cho rằng cảnh giới của ngài vẫn chưa đủ! Hoặc là. .. ngài đang muốn nói rằng, Đạo không thể dùng lời để nói, không thể dùng tên để gọi. Một khi đã gọi tên, nó đã không còn là Đại Đạo nữa rồi!
Ta hiểu rồi! Ta lại hiểu thêm một tầng nữa rồi! Đa tạ tiền bối!
Lâm Phong cảm thấy tâm cảnh của mình lại có dấu hiệu đột phá. Y không thể tin được chỉ trong vòng chưa đến 1 tháng, y có thể đột phá những 2 lần. Y nhìn Trần Trường Sinh với ánh mắt càng thêm nóng rực, trong đó không chỉ có sùng bái, mà còn có cả sự thấu hiểu của một người"tri kỷ".
Trần Trường Sinh thì hoàn toàn không biết gì. Hắn chỉ thấy tên nhóc này cứ nhìn mình chằm chằm rồi tự gật gù, trông có vẻ rất hài lòng. Hắn thở dài, không thèm quan tâm nữa.
Hắn nhìn căn phòng đã biến thành một đống đổ nát, nhìn những thi thể của ma tu, rồi lại nhìn Lâm Phong đang bị thương nặng.
"Thôi xong, lại phải dọn dẹp rồi, "hắn lẩm bẩm. "Biết thế này, lúc nãy cứ để chúng nó bắt người đi cho xong chuyện. "