Bình minh ló dạng, những tia nắng vàng óng đầu tiên len lỏi qua những lỗ thủng trên mái nhà, chiếu rọi vào căn phòng đã biến thành một đống đổ nát. Bụi bặm bay lơ lửng trong không khí, lấp lánh như những vì sao nhỏ. Mùi máu tanh, mùi ma khí và mùi hôi thối của độc dược vẫn còn vương vấn, tạo thành một thứ hỗn hợp khó ngửi.
Trần Trường Sinh ngồi bệt trên một mảnh ván gỗ còn nguyên vẹn, lưng dựa vào bức tường loang lổ. Hắn đã thức trắng đêm. Không phải vì hắn không buồn ngủ, mà là vì hắn không có chỗ để ngủ. Cả căn phòng bừa bộn, thi thể của ma tu nằm la liệt, hắn thật sự không có can đảm để nằm xuống giữa khung cảnh kinh dị này. Hắn chỉ có thể ngồi đó, mệt mỏi chờ trời sáng, trong đầu không ngừng oán thán số phận hẩm hiu của mình.
Lâm Phong thì khác. Sau khi được Trần Trường Sinh giúp đỡ, y đã ngồi xếp bằng ở một góc tương đối sạch sẽ, bắt đầu vận công trị thương. Vết thương do Thi Độc Chỉ gây ra vô cùng bá đạo, độc tố không ngừng ăn mòn linh lực và sinh cơ của y. Nhưng Lâm Phong không hề nản lòng. Trong đầu y lúc này, không phải là sự đau đớn của thể xác, mà là những hình ảnh về trận chiến đêm qua, đặc biệt là những cú đấm tưởng như bình thường nhưng lại ẩn chứa đại đạo của"tiền bối".
Mỗi một chi tiết, mỗi một động tác của Trần Trường Sinh đều được y tua đi tua lại trong đầu hàng trăm lần.
Tại sao tiền bối lại đứng yên chịu đòn? Đó không phải là ngu ngốc, đó là sự tự tin tuyệt đối vào phòng ngự của bản thân, là dùng chính cơ thể mình làm mồi nhử, làm tiêu hao ý chí và sức lực của kẻ địch. Đây là tầng thứ nhất: Lấy tĩnh chế động, dĩ bất biến ứng vạn biến!
Tại sao tiền bối lại ra tay sau cùng? Bởi vì ngài chờ đợi thời cơ chín muồi nhất, khi kẻ địch đã kiệt sức, tinh thần suy sụp, không còn khả năng chống cự. Một đòn ra sau nhưng lại đến trước, kết thúc trận chiến một cách gọn gàng nhất. Đây là tầng thứ hai: Hậu phát tiên chí, nhất kích tất sát!
Tại sao những cú đấm của tiền bối lại đơn giản đến vậy? Bởi vì khi sức mạnh và sự lĩnh ngộ đã đạt đến đỉnh cao, mọi chiêu thức hoa mỹ đều trở nên thừa thãi. Sự đơn giản chính là con đường ngắn nhất để tiếp cận bản chất của Đạo. Đây là tầng thứ ba: Đại Đạo Chí Giản, Phản Phác Quy Chân!
Càng suy ngẫm, Lâm Phong càng cảm thấy con đường kiếm đạo mà mình vẫn luôn tự hào theo đuổi thật nhỏ bé và nông cạn. Thánh Kiếm Quyết của y tuy mạnh mẽ, kiếm chiêu biến ảo khôn lường, nhưng so với cái"Đạo"của tiền bối, nó giống như ánh sáng của đom đóm so với …. mặt ca sĩ …. à không mặt trăng rằm.
Y đã quá chú trọng vào"chiêu", mà quên mất"ý". Y quá câu nệ vào"kiếm", mà quên mất bản chất của việc tấn công.
"Ầm! "
Trong đầu Lâm Phong như có một tiếng nổ lớn. Một cánh cửa mà y chưa bao giờ biết đến sự tồn tại của nó, đột nhiên mở ra. Kiếm ý sắc bén của y bắt đầu có sự thay đổi về chất. Nó không còn chỉ là sự sắc bén thuần túy, mà còn ẩn chứa một sự trầm ổn, một sự giản đơn, một sự trực tiếp đến đáng sợ.
Linh lực trong cơ thể y, dưới sự dẫn dắt của kiếm ý mới, cũng bắt đầu vận chuyển theo một quỹ đạo hoàn toàn khác, mạnh mẽ và hiệu quả hơn gấp bội.
Độc tố Thi Độc đang ăn mòn cơ thể y, khi gặp phải luồng kiếm ý mới này, lại giống như băng tuyết gặp phải lửa mặt trời, bắt đầu từ từ bị tiêu diệt, hóa thành từng luồng khói đen bị đẩy ra khỏi cơ thể.
Khi trời sáng hẳn, dân làng, dẫn đầu là lão chủ quán và vị trưởng làng vừa được cứu thoát, rụt rè kéo đến. Họ mang theo trứng gà, bánh màn thầu và những món quà quê mùa khác để cảm tạ hai vị cứu tinh.
Nhìn thấy cảnh tượng bên trong căn nhà, ai nấy đều sợ hãi đến mặt cắt không còn giọt máu, nhưng khi nhìn thấy Trần Trường Sinh và Lâm Phong vẫn bình an, sự sợ hãi nhanh chóng biến thành lòng biết ơn và sùng kính vô hạn.
Trần Trường Sinh đối mặt với sự nhiệt tình của dân làng thì vô cùng lúng túng. Hắn chỉ nhận lấy vài cái bánh rồi tìm cớ chuồn đi trước, để lại một mình Lâm Phong ở đó"giao lưu"với dân làng.
Sau khi xử lý xong xuôi mọi việc, bao gồm cả việc chôn cất thi thể của đám ma tu ở một nơi xa, Lâm Phong mới tìm thấy Trần Trường Sinh đang ngồi ngáp ngắn ngáp dài bên một bờ suối cách làng không xa.
"Tiền bối, "Lâm Phong bước tới, cúi người thật sâu. "Đa tạ ngài đã hộ pháp cho vãn bối. Vãn bối đã có một chút lĩnh ngộ, độc tố trong người cũng đã tạm thời áp chế được. "
Trần Trường Sinh lơ đãng gật đầu. Hộ pháp?
"Lĩnh ngộ rồi thì tốt, "hắn nói, rồi vỗ vỗ vào cái bụng đang kêu ọt ọt.
Lâm Phong mỉm cười. Y biết"tiền bối"không quan tâm đến những chuyện tu luyện này.
Y gật đầu:"Gần đây có một con sông, nghe nói có loại cá Linh Vũ rất ngon. Để vãn bối đi bắt về nướng cho ngài. "
Nói rồi, y định đứng dậy. Nhưng Trần Trường Sinh đã xua tay.
"Ngươi bị thương, cứ ngồi yên đó đi. "
Dứt lời, Trần Trường Sinh đứng dậy, đi về phía con sông. Lâm Phong muốn đi theo, nhưng lại sợ làm phiền"tiền bối", đành phải ngồi yên tại chỗ, trong lòng thầm cảm động. "Tiền bối không chỉ mạnh mẽ, mà còn rất quan tâm đến vãn bối! "
Trần Trường Sinh thì chẳng nghĩ nhiều như vậy. Hắn chỉ thấy tên nhóc này bị thương, đi lại còn không vững, để y đi bắt cá thì không biết đến bao giờ mới có ăn. Tự mình làm vẫn nhanh hơn.
Hắn đến bờ sông, nhìn dòng nước trong vắt, có thể thấy từng đàn cá bơi lội tung tăng. Hắn không biết câu cá, cũng không có dụng cụ. Hắn chỉ làm theo cách đơn giản nhất. Hắn đứng trên một tảng đá, nhìn chằm chằm xuống mặt nước.
Khi một con cá to béo, toàn thân lấp lánh vảy bạc, trông có vẻ ngốc nghếch nhất bơi qua, hắn đột nhiên vươn tay ra với tốc độ cực nhanh, tóm gọn lấy nó.
Con cá giãy giụa kịch liệt trong tay hắn, nhưng vô ích. Trần Trường Sinh xách con cá to gần bằng bắp chân mình, hài lòng quay trở lại.
Lâm Phong ngồi ở xa, nhìn thấy cảnh này, lại một lần nữa rơi vào trạng thái"lĩnh ngộ".
Nhanh! Quá nhanh! Một cú ra tay không có chút linh lực nào, nhưng lại ẩn chứa sự tính toán và tốc độ vượt qua cả phản xạ của yêu thú! Tiền bối đang dạy ta rằng, tốc độ không nhất thiết phải đến từ linh lực, nó có thể đến từ sự rèn luyện thuần túy của cơ thể và sự nắm bắt thời cơ hoàn hảo!
Trần Trường Sinh mang con cá về, dùng một cành cây sắc nhọn làm xiên, nhóm một đống lửa, rồi bắt đầu công cuộc nướng cá. Hắn không có gia vị, nhưng con cá này là cá Linh Vũ, bản thân thịt của nó đã ẩn chứa linh khí, khi được nướng trên lửa, một mùi thơm nồng nàn, quyến rũ đến lạ thường bắt đầu lan tỏa ra xung quanh. Lớp da cá dần chuyển sang màu vàng óng, mỡ cá chảy ra xèo xèo, nhỏ xuống đống lửa tạo nên những tiếng nổ lách tách vui tai.
Trong khi đó, Lâm Phong, sau khi giải quyết xong chuyện của làng, cảm thấy những lĩnh ngộ từ trận chiến đêm qua đang sôi trào trong đầu. Đây là cơ hội ngàn năm có một. Y không muốn lãng phí một giây một phút nào. Y quyết định ngồi xuống thiền định ngay tại chỗ, cố gắng tiêu hóa và hấp thu những"Đại Đạo"mà tiền bối đã"dạy"cho mình.
Y nhắm mắt lại, tâm thần chìm vào nội quan. Trong biển ý thức của y, hình ảnh của Trần Trường Sinh lại hiện lên. Y bắt đầu đối chiếu"Đạo"của tiền bối với kiếm đạo của mình.
Thánh Kiếm Quyết của ta, chiêu thức quá phức tạp, quá cầu kỳ. Mỗi một chiêu đều có hàng chục biến hóa, tuy đẹp mắt, nhưng lại không đủ trực tiếp, không đủ hiệu quả. Giống như một bài văn hoa mỹ nhưng sáo rỗng.
Còn"Phản Phác Quy Chân Quyền"của tiền bối, chỉ có một cú đấm. Nhưng một cú đấm đó lại ẩn chứa vạn biến. Nó là sự phòng ngự, là sự tấn công, là sự nắm bắt thời cơ, là sự nghiền ép về ý chí. Nó đơn giản, nhưng lại là sự đơn giản sau khi đã nhìn thấu mọi sự phức tạp.
Ta hiểu rồi! Kiếm đạo của ta đã đi sai đường! Ta không nên theo đuổi sự phức tạp của"chiêu", mà nên tìm kiếm sự thuần túy của"kiếm ý"! Một kiếm chém ra, không cần biến ảo, chỉ cần đủ nhanh, đủ mạnh, đủ sắc bén, đủ ý chí, là có thể phá vạn pháp!
"Khụt. .. khụt. .. "
Đúng vào lúc Lâm Phong đang chìm đắm trong dòng cảm ngộ sâu sắc nhất, một mùi thơm không thể cưỡng lại được đột nhiên xộc thẳng vào mũi y.
Đó là mùi cá nướng.
Một mùi thơm nồng nàn, béo ngậy, ngọt ngào, mang theo cả linh khí tinh thuần, giống như một bàn tay vô hình, thô bạo lôi y ra khỏi trạng thái huyền diệu.
"Ọt. .. ọt. .. "
Cái bụng của Lâm Phong, vốn đã không có gì từ tối qua, bắt đầu phản kháng một cách dữ dội. Nước bọt trong miệng y cũng bắt đầu tiết ra không ngừng.
Không được!
Lâm Phong cắn chặt răng, cố gắng tập trung trở lại.
Ta đang trong thời khắc quan trọng nhất của việc lĩnh ngộ! Không thể bị ngoại vật làm phiền! Sắc đẹp, tiền tài, mỹ thực. .. đều là phù du! Đạo tâm phải vững như bàn thạch!
Y cố gắng loại bỏ mùi thơm ra khỏi đầu, tiếp tục suy ngẫm.
Đúng vậy, kiếm ý của ta phải trở nên thuần túy hơn. Giống như cú đấm của tiền bối, nó phải chứa đựng một ý chí không thể lay chuyển. ..
"Xèo. .. xèo. .. "
Tiếng mỡ cá chảy xuống lửa nghe thật vui tai. Mùi thơm dường như càng lúc càng đậm đặc hơn, nó len lỏi vào từng lỗ chân lông, chui cả vào trong biển ý thức của y. Hình ảnh Trần Trường Sinh trong đầu y đột nhiên cầm một con cá nướng khổng lồ, vừa ăn vừa cười với y.
Lâm Phong giật mình, vội vàng lắc đầu để xua đi hình ảnh đó.
"Không đúng! Đây là tâm ma! Tâm ma đang quấy nhiễu ta! "
Y nuốt một ngụm nước bọt.
"Tiền bối. .. có phải ngài đang thử thách ta không? Đúng rồi! Chắc chắn là vậy! Ngài muốn xem định lực của ta có đủ vững vàng để chống lại cám dỗ hay không! Muốn ngộ được Đại Đạo, trước hết phải chiến thắng được dục vọng của bản thân! "
Nghĩ vậy, Lâm Phong lại càng thêm quyết tâm. Y cố gắng vận chuyển tâm pháp, cố gắng bịt kín ngũ quan của mình lại.
Nhưng vô ích.
Mùi cá nướng này quá bá đạo. Nó không chỉ kích thích khứu giác, mà dường như còn có thể trực tiếp câu dẫn cả linh hồn.
Trần Trường Sinh ngồi bên đống lửa, lật con cá qua lại cho nó chín đều. Hắn thấy con cá đã vàng rộm, tỏa ra mùi thơm nức mũi, liền xé một miếng nhỏ nếm thử.
"Ôi chao! Ngon! "
Thịt cá mềm ngọt, tan ngay trong miệng, không có một chút mùi tanh nào, thay vào đó là một vị ngọt thanh của linh khí. Hắn ăn xong một miếng lại muốn ăn miếng nữa.
Hắn quay sang nhìn Lâm Phong, thấy y đang ngồi thiền, mặt mày nhăn nhó, thỉnh thoảng lại nuốt nước bọt ừng ực, cả người còn hơi run lên.
Tên nhóc này bị sao vậy?
Trần Trường Sinh nghĩ. "Chẳng lẽ trúng độc nặng quá, bây giờ mới phát tác? Hay là tẩu hỏa nhập ma rồi? "
Hắn thấy dáng vẻ của Lâm Phong có vẻ không ổn, liền xé một miếng thịt cá to, đi tới vỗ vai y.
"Này, ngươi không sao chứ? Trông mặt ngươi tái mét. Ăn miếng cá cho lại sức này. "
Lâm Phong đang trong trạng thái giằng co dữ dội giữa"Đạo"và"cá nướng", đột nhiên cảm nhận được một bàn tay vỗ vào vai mình. Y mở mắt ra, thấy gương mặt của"tiền bối"đang ở ngay trước mặt. Và quan trọng hơn, là miếng cá nướng vàng óng, bốc khói thơm phức đang chìa ra trước miệng y.
Cọng rơm cuối cùng đã làm gãy lưng con lạc đà.
Mọi sự kiên trì, mọi đạo tâm, mọi lý trí của Lâm Phong đều sụp đổ trong khoảnh khắc này. Y không thể suy nghĩ được gì nữa. Bản năng đã chiến thắng tất cả.
Y há miệng, đớp lấy miếng cá.
Và rồi, y ngây dại.
Một luồng linh khí tinh thuần và ấm áp từ miếng cá tan ra, chảy vào trong kinh mạch của y. Nó không chỉ là mỹ thực, nó còn là linh dược! Luồng linh khí này nhanh chóng chữa trị những tổn thương còn sót lại trong cơ thể y, bổ sung cho linh lực đã cạn kiệt.
Quan trọng hơn, khi luồng linh khí này hòa quyện với kiếm ý vừa mới lĩnh ngộ của y, một phản ứng kỳ diệu đã xảy ra.
"RẮC! "
Lâm Phong cảm nhận được một bình cảnh vô hình, thứ đã giam hãm y ở Luyện Khí kỳ suốt một thời gian dài, đột nhiên xuất hiện một vết nứt.
Cơ hội đột phá!
Cơ hội đột phá lên Trúc Cơ kỳ, đã đến!
Sự lĩnh ngộ về"Đạo"của tiền bối, cộng với sự giằng co để rèn luyện ý chí, và cuối cùng là luồng linh khí từ miếng cá, ba yếu tố này kết hợp lại, đã tạo ra một cơ duyên không thể tưởng tượng nổi!
Lâm Phong sững sờ nhìn Trần Trường Sinh, rồi lại nhìn miếng cá trong tay hắn, trong lòng dâng lên một sự biết ơn và kính sợ vô hạn.
“Ta hiểu rồi! Ta hoàn toàn hiểu rồi!
Tất cả đều nằm trong sự tính toán của tiền bối! Ngài không phải đang thử thách ta, mà là đang dùng một phương pháp độc nhất vô nhị để giúp ta đột phá!
Ngài biết ta cần rèn luyện ý chí, nên đã dùng mỹ thực để tôi luyện tâm cảnh của ta! Ngài biết ta cần linh lực, nên đã dùng linh ngư để bổ sung cho ta! Mọi hành động của ngài, đều là vì muốn tốt cho ta!”
"Tiền bối. .. "Lâm Phong kích động đến mức giọng nói cũng lạc đi. "Ngài. .. ngài. .. "
Trần Trường Sinh thấy y ăn xong một miếng lại ngây ra đó, liền nhíu mày.
"Sao thế? Cá có độc à? "
Câu nói này lại một lần nữa kéo Lâm Phong về thực tại. Y vội vàng lắc đầu, đứng bật dậy, cúi người thật sâu.
"Không! Không có độc! Tiền bối, vãn bối. .. vãn bối sắp đột phá rồi! Vãn bối cảm nhận được bình cảnh Trúc Cơ đã hoàn toàn lung lay! "
Trần Trường Sinh nghe vậy thì ngớ người. Ăn một miếng cá mà cũng đột phá?
Hắn nhìn con cá nướng trên tay mình, rồi lại nhìn Lâm Phong, trong đầu đầy dấu chấm hỏi.
Lâm Phong không để ý đến vẻ mặt của hắn nữa. Y đang vô cùng hưng phấn.
"Tiền bối, chúng ta phải nhanh chóng tìm một nơi thật yên tĩnh và an toàn! Vãn bối cần phải bế quan để chính thức đột phá! "
Trần Trường Sinh nhìn con cá nướng thơm phức, rồi lại nhìn vẻ mặt nghiêm trọng của Lâm Phong, hắn thở dài một hơi.
"Đột phá thì từ từ. Ăn hết con cá này đã, để nguội mất ngon. "