Thiên Hạ Đệ Nhất Bao Cát

Chương 18:





Sau khi giải quyết xong xuôi mọi việc ở ngôi làng quỷ ám, Trần Trường Sinh và Lâm Phong lại tiếp tục lên đường. Mục tiêu của họ rất rõ ràng: tìm một nơi thâm sơn cùng cốc, linh khí dồi dào, và quan trọng nhất là phải tuyệt đối yên tĩnh để Lâm Phong có thể an tâm đột phá Trúc Cơ Kỳ.
Đối với Lâm Phong, đây là một hành trình tràn đầy sự hưng phấn và kỳ vọng. Mỗi bước đi, y đều có thể cảm nhận được linh lực trong cơ thể đang sôi trào, bình cảnh Trúc Cơ đã mỏng như một tờ giấy, chỉ cần một cơ hội là có thể đâm thủng. Tâm cảnh của y, sau khi được"chỉ điểm"bởi những hành động của"tiền bối", đã đạt tới một độ cao chưa từng có. Y cảm thấy cả đất trời dường như đang trở nên gần gũi hơn, mỗi một ngọn cỏ, một cành cây đều ẩn chứa đạo lý. Y đi đường mà lưng thẳng tắp, ánh mắt sáng ngời, khí chất kiếm tu sắc bén nhưng lại nội liễm, ra dáng một cao thủ sắp có bước đột phá trọng đại.
Đối với Trần Trường Sinh, đây là một hành trình đầy mệt mỏi và nhàm chán. Hắn không cảm nhận được đạo lý gì từ ngọn cỏ cành cây, hắn chỉ cảm thấy chân mình ngày càng mỏi, bụng thì lúc nào cũng trong trạng thái sắp đói, và cơn buồn ngủ thì có thể ập đến bất cứ lúc nào. Hắn đi đường mà vai rụt lại, lưng hơi khom, mắt lim dim, thỉnh thoảng lại ngáp một cái dài, trông không khác gì một tên gia đinh lười biếng bị chủ nhân bắt đi phu.
"Tiền bối, "Lâm Phong quay lại, giọng điệu đầy phấn khởi. "Ngài xem, dãy núi phía trước mây mù bao phủ, linh khí lượn lờ, chắc chắn là một nơi linh khí hội tụ. Chúng ta đến đó tìm một hang động để bế quan, ngài thấy thế nào ạ? "
Trần Trường Sinh ngẩng cái đầu đang gật gù lên, lơ đãng nhìn về phía dãy núi xa xăm. Hắn chẳng thấy linh khí gì cả, chỉ thấy núi cao chót vót, nghĩ đến việc phải leo lên đó là hai chân hắn đã muốn đình công.
"Xa quá, "hắn lẩm bẩm. "Tìm một quán trọ ngủ một đêm đã rồi tính tiếp được không? Ta mỏi chân lắm rồi. "
Lâm Phong nghe vậy, lập tức nghiêm mặt lại, trong lòng tự kiểm điểm. "Vãn bối hồ đồ! Đã quên mất tiền bối đang trong giai đoạn tu hành'trải nghiệm hồng trần', phải dùng thân thể phàm nhân để cảm nhận mọi hỉ nộ ái ố, mệt mỏi đau đớn của thế gian. Việc đi bộ này cũng là một hình thức tu luyện! Mình lại chỉ nghĩ đến việc đột phá của bản thân, thật quá ích kỷ! "
Nghĩ vậy, y vội vàng cúi đầu:"Vãn bối xin lỗi, đã không suy nghĩ chu toàn. Hay là chúng ta tìm một trấn nhỏ gần đây nghỉ ngơi trước ạ? "
"Ý kiến hay, "mắt Trần Trường Sinh sáng lên.
Trong khi đó những dư chấn mà họ để lại ở ngôi làng quỷ ám và Thanh Dương Thành đã bắt đầu lan tỏa, tạo thành một cơn bão tin đồn càn quét khắp các khu vực lân cận.
Tại một trà lâu ở Thanh Dương Thành.
Không khí trong trà lâu vô cùng náo nhiệt, tiếng người nói chuyện ồn ào như một cái chợ vỡ. Nhưng chủ đề bàn tán của tất cả mọi người, từ những thương nhân giàu có ở bàn riêng cho đến những gã tán tu ngồi ở bàn chung, đều xoay quanh một câu chuyện duy nhất.
Ở chính giữa trà lâu, một lão già kể chuyện gầy gò, tay cầm một chiếc quạt giấy, đang kể đến đoạn cao trào, giọng điệu vô cùng sinh động:
". .. Nói đến hồi đó, Thi Độc Lão Nhân, ma đầu Trúc Cơ kỳ khét tiếng, giáng một búa toàn lực xuống. Cây Ma Cốt Búa mang theo tiếng gió rít gào, uy lực kinh thiên! Ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc, vị cao nhân bí ẩn kia không hề né tránh, chỉ đưa đầu ra đỡ! Chỉ nghe một tiếng'BOONG'vang trời, cây búa pháp khí lõm một vết, còn vị cao nhân kia chỉ xoa đầu, nhíu mày nói:'Gãi ngứa cũng không đủ! '"
"Hay! Hay lắm! "đám đông nghe đến đoạn này, đồng loạt vỗ tay tán thưởng, tiếng hò reo vang dội.
"Lão Trương, ngươi kể sai rồi! "một gã đàn ông to béo ngồi ở bàn gần đó đột nhiên đứng dậy, giọng nói sang sảng. "Ta có một người bạn là vệ binh của thành, hắn nghe được tin tức từ một người sống sót trong làng đó kể lại. Chuyện không phải như vậy! "
Mọi ánh mắt lập tức đổ dồn về phía gã to béo. Lão già kể chuyện cũng khựng lại, có chút không vui.
Gã to béo đắc ý hắng giọng, nói:"Vị cao nhân đó đúng là không hề hấn gì, nhưng không phải ngài ấy chỉ đứng yên. Khi cây búa sắp chạm vào đầu, ngài ấy đột nhiên há miệng, gầm lên một tiếng! Trời ạ, các ngươi không biết đâu, đó chính là tuyệt chiêu'Sư Tử Hống'trong truyền thuyết! Tiếng gầm phát ra, không khí ngưng đọng, cây búa tự động vỡ tan, còn linh hồn của Thi Độc Lão Nhân thì bị chấn cho bay khỏi thể xác, chết không thể toàn thây! "
"Ồ! "đám đông lại một lần nữa xôn xao, cảm thấy phiên bản này nghe còn có vẻ đáng tin và bá đạo hơn.
Nhưng câu chuyện chưa dừng lại ở đó. Một thư sinh mặc áo xanh, trông có vẻ nho nhã, phe phẩy cây quạt, khẽ lắc đầu nói:
"Hai vị đều sai cả rồi. Tại hạ có một người bà con xa làm việc ở Túy Tiên Lâu, hắn đã tận mắt chứng kiến vị cao nhân đó ra tay với Vương thiếu gia. Phong thái đó, khí độ đó, tuyệt đối không phải là người phàm. "
Gã thư sinh nhấp một ngụm trà, ra vẻ thần bí, rồi mới từ từ nói tiếp:"Theo nguồn tin đáng tin cậy nhất của tại hạ, vị cao nhân đó căn bản không phải là người của thế giới này, mà là một vị Thần Tiên từ trên Cửu Thiên hạ phàm để diệt trừ yêu ma. Đối mặt với Thi Độc Lão Nhân, ngài ấy thậm chí còn không thèm động tay động chân, cũng chẳng cần gầm rú gì cả. "
"Vậy ngài ấy làm gì? "có người tò mò hỏi.
Thư sinh mỉm cười, giọng điệu đầy ngưỡng mộ:"Ngài ấy chỉ liếc mắt một cái. Một cái liếc mắt thôi! Ánh mắt đó ẩn chứa sức mạnh của Thiên Đạo, của Luân Hồi. Thi Độc Lão Nhân và toàn bộ đám ma tu còn lại, trong nháy mắt đã bị ánh mắt đó hóa thành tro bụi, tan biến vào không khí, không để lại một dấu vết! "
"Trời ạ! ""Thần Tiên hạ phàm! ""Khó tin quá! "
Cả trà lâu bùng nổ. Các phiên bản câu chuyện được tam sao thất bản, mỗi người một ý, nhưng tất cả đều có một điểm chung: một vị cao nhân bí ẩn, sâu không lường được, đã xuất hiện, đi cùng với một kiếm tu trẻ tuổi đầy chính nghĩa. Tin đồn này, với tốc độ chóng mặt, bắt đầu lan truyền đến các tông môn lớn nhỏ.
Tại Chính Điện của Thanh Vân Môn.
Không khí vô cùng ngưng trọng. Chưởng môn Triệu Sơn Hà ngồi trên chủ vị, sắc mặt âm trầm. Bên dưới, các vị trưởng lão đang tranh cãi kịch liệt.
"Chắc chắn là nó! Chắc chắn là Trần Trường Sinh! "Lý trưởng lão, người đã đưa Trần Trường Sinh về năm xưa, đập mạnh xuống bàn, râu tóc dựng đứng. "Thân thể cứng hơn cả pháp bảo, có thể xem thường công kích của Trúc Cơ kỳ! Cả thiên hạ này, ngoài cái tên tiểu tử đó ra, còn có ai có được thể chất quái dị như vậy? "
"Lý trưởng lão, ông đừng có nói mò! "Vương trưởng lão râu đỏ lập tức phản bác. "Trần Trường Sinh là cái thá gì chứ? Nó chỉ là một cái bao cát biết đi, ngoài việc ăn và ngủ ra thì chẳng biết làm gì! Bảo nó đi diệt ma tu? Ta thấy nó bị ma tu dọa cho tè ra quần thì có! Hơn nữa, nó đã bỏ trốn khỏi tông môn rồi! "
Lý trưởng lão tức giận nói:"Nó để lại thư nói là đi tìm kiếm sự bình yên, khi đạt tới cảnh giới nhất định sẽ quay về! Đây không phải là bỏ trốn, đây là ra ngoài rèn luyện! Các ngươi xem, nó mới ra ngoài chưa được bao lâu đã làm ra chuyện kinh thiên động địa như vậy! Đây chứng tỏ kế hoạch của chúng ta là hoàn toàn chính xác! Chúng ta đã thành công tạo ra một cao thủ! "
Các trưởng lão khác nghe vậy cũng xì xào bàn tán. Có người gật gù đồng ý, có người lại lắc đầu hoài nghi.
"Nhưng. .. tin đồn nói vị cao nhân đó còn đi cùng một kiếm tu trẻ tuổi. Trần Trường Sinh làm gì có bạn bè nào là kiếm tu chứ? "một trưởng lão cẩn trọng nêu ra nghi vấn.
"Biết đâu nó mới quen trên đường thì sao? "
Lý trưởng lão vẫn khăng khăng. "Ta nói cho các ngươi biết, nếu đúng là nó, thì đây là vinh quang của Thanh Vân Môn chúng ta! Chúng ta phải lập tức phái người đi tìm nó về, tổ chức một đại lễ tuyên dương! Sau đó. .. chúng ta có thể tăng học phí của các đệ tử ngoại môn muốn'mượn'nó luyện công lên gấp mười lần! "
Chưởng môn Triệu Sơn Hà nghe đến đây, hai mắt cũng sáng lên một chút. Ông ta ho khan một tiếng, ra vẻ uy nghiêm:"Chuyện này vẫn chưa thể kết luận. Nhưng. .. cứ phái người đi điều tra theo hướng đó xem sao. Nếu thật sự là Trần Trường Sinh, thì phải mời nó về tông môn. Dù sao, nó cũng là'vũ khí bí mật'của Thanh Vân Môn chúng ta. "
Tại Thánh Kiếm Sơn.
Nơi đây hoàn toàn khác với một tông môn nhỏ bé như Thanh Vân Môn. Hàng ngàn ngọn núi kiếm khổng lồ chọc thẳng lên trời, kiếm khí sắc bén lượn lờ khắp nơi, mây mù cũng bị cắt thành từng mảnh. Bất kỳ đệ tử nào đi ra từ đây, đều là những kiếm tu tinh anh.
Trong một đại điện được tạc từ một khối kiếm thạch khổng lồ, Chưởng môn Thánh Kiếm Sơn, một người đàn ông trung niên với khí chất sắc bén như một thanh tuyệt thế bảo kiếm, đang lắng nghe một vị trưởng lão báo cáo.
". .. Bẩm chưởng môn, tin tức đã được xác nhận. Người đi cùng vị cao nhân bí ẩn đó, chính là Lâm Phong, đệ tử ngoại môn của chúng ta, người sở hữu thể chất Kiếm Tâm Thông Minh. "
Chưởng môn Thánh Kiếm Sơn khẽ gật đầu, trong mắt lộ vẻ hài lòng. "Tốt lắm. Lâm Phong tuy chỉ mới nhập môn không lâu, nhưng tâm tính chính trực, không sợ cường quyền, ra tay cứu giúp dân lành, không làm mất mặt Thánh Kiếm Sơn chúng ta. "
"Nhưng thưa chưởng môn, "vị trưởng lão kia có chút lo lắng. "Vị cao nhân đi cùng nó, lai lịch vô cùng bí ẩn. Có lời đồn là Thần Tiên hạ phàm, có lời đồn lại là một lão quái vật Luyện Thể. Thực lực sâu không lường được. Lâm Phong đi cùng một người như vậy, liệu có phúc hay là họa? "
Chưởng môn trầm ngâm một lúc, rồi nói:"Lâm Phong là thiên tài của Thánh Kiếm Sơn, là tương lai của tông môn. Chúng ta không thể để nó xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cũng không thể để nó bị tông môn khác dụ dỗ. Hãy phái người đi tìm hiểu. Không cần tiếp cận, chỉ cần quan sát từ xa, xác nhận vị cao nhân kia không có ác ý với Lâm Phong là được. Nếu có bất cứ điều gì bất thường, lập tức báo về. "
"Vâng, thưa chưởng môn! "
Tại Vương Gia.
Không khí tại phủ đệ của Vương gia ở Thanh Dương Thành lại hoàn toàn khác. Nó nặng nề, u ám và tràn ngập một nỗi sợ hãi không thể nói thành lời.
Trong mật thất, gia chủ Vương Bá Thiên, một cao thủ Kim Đan sơ kỳ uy chấn một phương, đang ngồi yên lặng, sắc mặt âm trầm như nước. Đối diện ông ta là Nhị trưởng lão Vương Khiếu, người đã xám xịt rút lui khỏi Túy Tiên Lâu ngày hôm đó.
Một tên thuộc hạ vừa quỳ dưới đất báo cáo lại những tin đồn mà hắn nghe được từ bên ngoài, đặc biệt là những phiên bản thần thánh hóa về việc vị cao nhân kia diệt ma tu.
". .. Bẩm gia chủ, trưởng lão, bên ngoài đang đồn rằng vị cao nhân đó chỉ cần một cái liếc mắt đã có thể hóa Thi Độc Lão Nhân thành tro bụi. Có người còn nói ngài ấy là Thần Tiên hạ phàm. .. "
"Cút ra ngoài! "Vương Bá Thiên gầm lên một tiếng trầm thấp, tên thuộc hạ sợ hãi vội vàng lui ra.
Vương Bá Thiên quay sang nhìn Vương Khiếu, người đang có sắc mặt trắng bệch. "Nhị đệ, đệ thấy sao? "
Vương Khiếu hít một hơi thật sâu, giọng nói vẫn còn run rẩy:"Đại ca, những lời đồn đó. .. e rằng không phải là không có cơ sở. Thậm chí, chúng còn có thể đã nói giảm đi rồi. Ngày đó ở Túy Tiên Lâu, đệ là Trúc Cơ hậu kỳ, nhưng khi đối mặt với hắn, đệ cảm thấy mình còn không bằng một con kiến. Uy áp của đệ hoàn toàn vô dụng. Hắn chỉ nói hai chữ'ồn ào', đệ đã cảm thấy như linh hồn mình sắp vỡ nát. Đó tuyệt đối không phải là sức mạnh mà một tu sĩ bình thường có thể sở hữu, dù là Kim Đan kỳ! "
Vương Bá Thiên nghe vậy, nắm tay siết chặt lại, khớp xương kêu răng rắc. Ông ta là Kim Đan kỳ, ông ta hiểu rõ sự khác biệt giữa các cảnh giới. Có thể xem thường uy áp của Trúc Cơ hậu kỳ một cách dễ dàng như vậy, đối phương ít nhất cũng phải là một lão quái vật Nguyên Anh kỳ, thậm chí còn cao hơn!
"Một kiếm tu trẻ tuổi của Thánh Kiếm Sơn. .. và một lão quái vật không rõ lai lịch. .. "Vương Bá Thiên lẩm bẩm. "Bọn họ vừa diệt một nhóm ma tu của Vạn Độc Tông, lại đến Thanh Dương Thành đụng phải người của chúng ta. Chuyện này. .. "
Nỗi sợ hãi bắt đầu len lỏi vào trong lòng vị gia chủ Kim Đan kỳ. Vương gia bọn họ tuy xưng bá ở Thanh Dương Thành, nhưng nếu so với một lão quái vật Nguyên Anh kỳ, thì chẳng khác nào một tổ kiến. Chỉ cần đối phương không vui, cả Vương gia có thể bị xóa sổ trong một đêm. Hơn nữa, kẻ đó lại đi cùng đệ tử của Thánh Kiếm Sơn, một thế lực mà Vương gia cũng không muốn đắc tội.
"Đại ca, chúng ta phải làm sao bây giờ? Món nợ của Hạo nhi. .. "Vương Khiếu không cam lòng nói.
"Nợ? Ngu xuẩn! "Vương Bá Thiên quát lớn, sự sợ hãi đã biến thành tức giận.
"Hắn chỉ đánh Hạo nhi bất tỉnh, đó đã là sự nhân từ lớn nhất rồi! Nếu không, ngươi nghĩ ngươi và Hạo nhi có thể toàn mạng trở về sao? Ngươi muốn cả Vương gia chúng ta chôn cùng sự ngu dốt của nó à? "
Vương Khiếu cúi đầu, không dám nói gì thêm.
Vương Bá Thiên đứng dậy, đi qua đi lại trong mật thất, cuối cùng hạ một quyết định. "Truyền lệnh xuống! Tất cả mọi người trong Vương gia, tuyệt đối không được phép tìm hai người đó gây sự! Gặp ở đâu, phải tránh đi ở đó! Ai dám trái lệnh, trục xuất khỏi gia tộc, tự sinh tự diệt! Chuyện này, cứ coi như chưa từng xảy ra! Mặt mũi so với cái mạng của cả gia tộc, không đáng một đồng! "
Mệnh lệnh này, đã hoàn toàn dập tắt mọi ý định báo thù của Vương gia, đồng thời cũng gián tiếp thừa nhận sự tồn tại của một thế lực siêu phàm mà họ không thể chọc vào.
Tại một sơn cốc âm u của Vạn Ma Quật.
Nơi đây ma khí ngập trời, cây cối đều mang một màu đen kịt, không có một sinh vật sống nào dám bén mảng. Trong một tòa đại điện được xây bằng xương trắng, Tông chủ của Vạn Độc Tông, một bóng người chìm trong sương độc màu tím, đang ngồi trên một chiếc ngai làm từ đầu lâu.
Bên dưới, một tên ma tu đang quỳ rạp, run rẩy báo cáo.
". .. Bẩm Tông chủ, Hồn bài của Thi Độc trưởng lão đã vỡ nát. Toàn bộ tiểu đội đi cùng ngài ấy cũng không còn ai sống sót. "
"RẮC! "Chiếc ngai đầu lâu dưới thân Tông chủ Vạn Độc Tông xuất hiện một vết nứt. Một luồng sát khí kinh người tỏa ra, khiến cho tên ma tu báo cáo sợ đến mức dập đầu xuống đất.
"Thi Độc. .. đã chết? "Giọng nói của Tông chủ khàn đặc, âm lãnh như đến từ cửu u địa ngục. "Hắn là một Trúc Cơ kỳ, lại mang theo Vạn Độc Châu. Ai có thể giết được hắn ở một ngôi làng hẻo lánh? "
"Bẩm. .. bẩm Tông chủ, theo tin tức truyền về, kẻ ra tay là một cao nhân bí ẩn, đi cùng một kiếm tu của Thánh Kiếm Sơn. Có lời đồn. .. kẻ đó chỉ dùng một cái liếc mắt đã giết chết Thi Độc trưởng lão và toàn bộ tiểu đội. .. "
"VÔ LÝ! "Tông chủ gầm lên, sương độc quanh người cuộn trào dữ dội. "Liếc mắt giết người? Ngươi tưởng đó là Hóa Thần kỳ sao? Nhưng ngay cả Hoá Thần cũng cần tung chiêu! Tin đồn thật nhảm nhí! "
Tuy miệng nói vậy, nhưng trong lòng Tông chủ Vạn Độc Tông lại vô cùng ngưng trọng. Dù tin đồn có bị thổi phồng, nhưng việc Thi Độc trưởng lão và cả một tiểu đội bị diệt gọn là sự thật. Điều này chứng tỏ đối phương là một kẻ cực kỳ mạnh mẽ, ít nhất cũng phải là Kim Đan kỳ!
"Thánh Kiếm Sơn. .. Lại là đám chính đạo chó má đó! "Tông chủ nghiến răng. "Dám giết trưởng lão của Vạn Độc Tông ta, đây là đang tuyên chiến với Vạn Độc Tông ta! "
Cả đại điện chìm trong sự im lặng chết chóc. Các trưởng lão ma tu khác đứng bên dưới cũng không dám thở mạnh.
"Tông chủ, chúng ta có cần. .. phái người đi báo thù không? "một trưởng lão cẩn thận hỏi.
Tông chủ Vạn Độc Tông im lặng hồi lâu. Lửa giận trong mắt hắn từ từ bị lý trí đè nén. Đối phương lai lịch không rõ, thực lực sâu không lường được, lại còn có liên quan đến Thánh Kiếm Sơn. Hành động thiếu suy nghĩ lúc này là tự tìm đường chết.
"Báo thù? Đương nhiên phải báo thù! "Tông chủ cười lạnh một tiếng, âm thanh khiến người ta phải rùng mình.
"Nhưng không phải bây giờ. Hãy phái những con chuột giỏi ẩn nấp nhất của chúng ta đi. Điều tra cho rõ lai lịch của hai kẻ đó. Ta muốn biết tất cả về chúng. Khi nào nắm rõ được thực lực của chúng, món nợ máu này, Vạn Độc Tông ta nhất định sẽ đòi lại cả vốn lẫn lời! "
Một mệnh lệnh âm thầm được ban ra. Những bóng ma của Vạn Độc Tông bắt đầu hành động, nhắm vào hai lữ khách vẫn còn đang vô tư đi tìm nơi bế quan.
Hai ngày sau.
Trần Trường Sinh và Lâm Phong đã đi sâu vào trong một dãy núi hoang vu. Nơi đây cây cối rậm rạp, chim kêu vượn hót, hoàn toàn không có dấu chân người.
Lâm Phong càng đi, sắc mặt càng trở nên nghiêm trọng. Y có thể cảm nhận được linh lực trong cơ thể đã không thể áp chế được nữa. Nó giống như một dòng sông sắp vỡ đê, đang điên cuồng va đập vào bình cảnh Trúc Cơ.
"Tiền bối. .. "y thở dốc, trán lấm tấm mồ hôi. "Vãn bối. .. vãn bối không xong rồi! Không thể áp chế được nữa! Phải đột phá ngay lập tức! "
Trần Trường Sinh đang gặm một quả dại, nghe vậy thì giật mình. Hắn nhìn sắc mặt lúc đỏ lúc trắng của Lâm Phong, cũng nhận ra tính nghiêm trọng của vấn đề.
"Vậy. .. vậy phải làm sao? "hắn hỏi, có chút luống cuống.
"Phải tìm một hang động! Một nơi thật kín đáo và an toàn! "Lâm Phong nói một cách khó nhọc.
Trần Trường Sinh nhìn quanh. Nơi này núi non trùng điệp, tìm một cái hang động thì có gì khó? Hắn chỉ vào một vách đá gần đó.
"Kia có một cái lỗ, có được không? "
Lâm Phong nhìn theo hướng tay hắn chỉ, thấy một cái hang núi không lớn không nhỏ, cửa hang bị dây leo che khuất một nửa, trông có vẻ vô cùng kín đáo. Y cảm nhận được linh khí từ bên trong tỏa ra cũng khá dồi dào.
"Được! Chính là nơi đó! "y mừng rỡ nói.
_______
Đặt lịch hẹn từ nay đến 2/9 nhé cả nhà! Em sẽ'cày'thật chăm chỉ để'bão chap'cho cả nhà đây. Mọi người nhớ đón đọc và'tiếp lửa'cho em nha!