Thiên Hạ Đệ Nhất Bao Cát

Chương 19:





Cái"lỗ"mà Trần Trường Sinh chỉ, thực chất là một sơn động không lớn không nhỏ, nằm khuất sau một vách đá cheo leo, cửa hang được những dây leo xanh biếc rủ xuống che kín gần hết. Nếu không nhìn kỹ, rất khó có thể phát hiện ra.
"Chính là nơi đó! "Lâm Phong mừng rỡ như bắt được vàng. Y không chút nghi ngờ lựa chọn của"tiền bối". Trong mắt y, một cái chỉ tay tưởng như tùy ý của cao nhân, chắc chắn đã nhìn thấu bản chất, tìm ra được nơi linh mạch hội tụ.
Cả hai vội vàng leo lên vách đá. Trần Trường Sinh tuy không có linh lực, nhưng thân thể mạnh mẽ, leo trèo cũng không phải việc khó. Khi họ vén những dây leo ra, một cửa hang tối om hiện ra trước mắt. Một luồng linh khí mát lạnh, tinh thuần từ bên trong phả ra, khiến cho tinh thần đang căng thẳng của Lâm Phong lập tức sảng khoái hơn rất nhiều.
"Linh khí thật dồi dào! "Lâm Phong không giấu được vẻ kinh ngạc. "Tiền bối, ngài quả nhiên có tuệ nhãn như đuốc, chỉ liếc mắt một cái đã tìm được một nơi phúc địa như vậy! "
Trần Trường Sinh chỉ"ừ"một tiếng cho qua chuyện.
Bước vào trong hang, không gian bên trong rộng rãi và khô ráo hơn họ tưởng. Ánh sáng từ cửa hang chiếu vào, đủ để nhìn rõ mọi thứ. Trên vách đá còn có vài loại khoáng thạch phát ra ánh sáng mờ mờ, trông khá đẹp mắt. Quan trọng nhất, nơi này vô cùng yên tĩnh, ngoài tiếng gió thổi qua kẽ lá bên ngoài, không còn một tạp âm nào khác.
"Tốt! Quá tốt rồi! "Lâm Phong vô cùng hài lòng.
Y quay sang Trần Trường Sinh, vẻ mặt đột nhiên trở nên nghiêm trọng và trịnh trọng chưa từng có. Y hít một hơi thật sâu, chắp tay cúi người thật thấp.
"Tiền bối, vãn bối sắp bắt đầu bế quan đột phá. Quá trình này vô cùng nguy hiểm, có thể kéo dài vài ngày, thậm chí cả chục ngày. Trong thời gian này, sinh tử của vãn bối. .. xin hoàn toàn phó thác cho ngài! "
Trần Trường Sinh đang nhìn quanh xem có chỗ nào bằng phẳng để ngả lưng không, nghe vậy thì ngớ người. "Phó thác cho ta? Ta làm gì được chứ? "
"Ngài chỉ cần giúp vãn bối hộ pháp ở bên ngoài là được ạ, "Lâm Phong nói, rồi bắt đầu công cuộc chuẩn bị của mình.
Chỉ thấy Lâm Phong vung tay một cái, một đống đồ vật đủ màu sắc, đủ hình dạng từ trong túi trữ vật của y bay ra, chất thành một đống lớn trên sàn hang động.
Đầu tiên là một bộ trận kỳ màu vàng, tổng cộng có ba mươi sáu lá cờ nhỏ, trên mỗi lá cờ đều vẽ đầy những phù văn phức tạp.
"Tiền bối, đây là Tụ Linh Trận hạ phẩm, "Lâm Phong vừa nói vừa bắt đầu cắm những lá cờ này xuống đất theo một quy luật huyền ảo nào đó. "Nó có thể giúp vãn bối hấp thu linh khí đất trời nhanh hơn gấp ba lần, tăng tỷ lệ thành công. "
Trần Trường Sinh gật gù, trong đầu nghĩ: Cắm cờ à?
Sau khi bố trí xong Tụ Linh Trận, Lâm Phong lại lấy ra một bộ trận kỳ khác màu xanh biếc, gồm bảy mươi hai lá cờ.
"Đây là Thất Tinh Mê Hồn Trận, có thể che giấu khí tức của chúng ta, tạo ra ảo giác, khiến cho người thường và yêu thú cấp thấp không thể phát hiện ra nơi này. "Y lại tỉ mỉ cắm từng lá cờ ở vòng ngoài, miệng lẩm nhẩm tính toán vị trí.
Trần Trường Sinh lại gật gù: Lại cắm cờ nữa à? Làm gì mà lắm cờ thế này.
Chưa hết, Lâm Phong lại lôi ra một bộ trận kỳ thứ ba màu đỏ rực.
"Đây là Xích Hỏa Phòng Ngự Trận, nếu có kẻ địch mạnh tấn công, nó có thể chống đỡ được một đòn toàn lực của tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ, giúp vãn bối có thêm thời gian. "
Trần Trường Sinh nhìn ba vòng cờ xanh đỏ vàng được cắm một cách ngăn nắp, trong lòng cảm thấy tên nhóc này thật rảnh rỗi. Có thời gian làm mấy cái này, sao không đi ngủ một giấc cho khỏe?
Sau khi bố trí xong ba tầng trận pháp, Lâm Phong mới thở phào một hơi, trán đã lấm tấm mồ hôi. Y cẩn thận lấy ra mười mấy viên linh thạch hạ phẩm, đặt vào trung tâm của Tụ Linh Trận. Trận pháp lập tức phát ra một tiếng"ong"nhẹ, linh khí trong không khí bắt đầu hội tụ về phía trung tâm với tốc độ nhanh hơn rõ rệt.
Tiếp theo là màn chuẩn bị đan dược.
Lâm Phong ngồi xếp bằng, bày ra trước mặt mình một hàng dài những bình ngọc lớn nhỏ.
"Đây là ba viên Hồi Khí Đan, dùng để bổ sung linh lực khi bị tiêu hao quá độ. ""Đây là hai viên Tịnh Tâm Đan, giúp giữ cho tâm thần thanh tịnh, tránh bị tâm ma xâm nhập. ""Đây là một viên Bích Độc Đan, phòng trường hợp bị yêu thú có độc tấn công lén. ""Đây là. .. "
Y giới thiệu một tràng dài, nào là thuốc trị thương, thuốc giải độc, thuốc tăng cường thần thức. .. Trần Trường Sinh nghe mà ù cả tai.
Cuối cùng, Lâm Phong cẩn thận đến mức gần như thành kính, lấy ra một chiếc hộp gấm được đặt trong một cái hộp ngọc, rồi lại đặt trong một cái hộp gỗ. Sau khi mở ba lớp hộp, một viên đan dược màu xanh lam, to bằng ngón tay cái, tỏa ra một mùi thơm dịu nhẹ và linh khí tinh thuần, hiện ra trước mắt.
"Và đây, "Lâm Phong nuốt một ngụm nước bọt, ánh mắt vừa trân trọng vừa quyết tâm. "Là thứ quan trọng nhất. Một viên Trúc Cơ Đan! "
Trần Trường Sinh nhìn viên đan dược, rồi lại nhìn vẻ mặt nghiêm trọng như sắp ra pháp trường của Lâm Phong, trong lòng càng thêm khó hiểu.
Đột phá thì có gì mà căng thẳng như vậy chứ? Hắn nhớ ở Thanh Vân Môn, các sư huynh mỗi lần tăng một tầng Luyện Khí thì đều vui vẻ đi khoe khoang khắp nơi, sau đó lại tìm hắn để"thử chiêu"xem có mạnh hơn không. Sao đến lượt tên nhóc này lại bày ra đủ thứ trận địa, thuốc men, trông còn phức tạp hơn cả lúc chưởng môn chuẩn bị đại lễ của tông môn.
Lâm Phong hoàn toàn không biết trong đầu tiền bối đang có những suy nghĩ như vậy. Y nhìn Trần Trường Sinh, trịnh trọng giải thích:
"Tiền bối, đột phá Trúc Cơ là cửa ải sinh tử đầu tiên trên con đường tu tiên. Tỷ lệ thành công chỉ khoảng ba phần. Nếu thất bại, nhẹ thì tu vi đình trệ, kinh mạch tổn thương, nặng thì linh lực phản phệ, tẩu hỏa nhập ma, thân tử đạo tiêu! "
Y chỉ vào đầu mình:"Trong quá trình đột phá, tâm ma sẽ xuất hiện, chúng sẽ hóa thành những nỗi sợ hãi, những chấp niệm sâu kín nhất trong lòng ta để quấy nhiễu. Nếu đạo tâm không vững, sẽ lập tức bị chúng kéo vào ảo cảnh, vĩnh viễn không thể thoát ra. "
Y lại chỉ vào đan điền:"Khi ngưng tụ đạo cơ, linh lực của toàn thân sẽ được nén lại. Quá trình này vô cùng đau đớn và nguy hiểm. Chỉ cần một chút sai sót, linh lực sẽ nổ tung, phá hủy toàn bộ đan điền và kinh mạch. "
Cuối cùng, y chỉ tay lên trời, vẻ mặt càng thêm kính sợ:"Và đáng sợ nhất, chính là Thiên Kiếp. Khi một tu sĩ đột phá đại cảnh giới, đi ngược lại ý trời, Thiên Đạo sẽ giáng xuống Lôi Kiếp để trừng phạt. Vô số thiên tài đã ngã xuống dưới Lôi Kiếp. Một tia sét của nó, đủ để khiến một tu sĩ Trúc Cơ kỳ hóa thành tro bụi! "
Trần Trường Sinh nghe một tràng giải thích, đầu óc càng thêm mờ mịt.
Thiên Kiếp. ..
Hắn buột miệng hỏi một câu ngây ngô. "Tại sao chứ? Mình có làm gì sai đâu? "
Lâm Phong sững sờ trước câu hỏi của"tiền bối". Y không biết nên giải thích thế nào. Trong nhận thức của tất cả các tu sĩ, việc Thiên Đạo giáng kiếp là một chân lý, không cần phải hỏi tại sao. Nhưng câu hỏi này của tiền bối. .. lại dường như ẩn chứa một loại chất vấn đối với cả Thiên Đạo!
Đúng vậy! Tại sao? Tại sao tu sĩ đi ngược lại ý trời lại phải chịu trừng phạt? Chẳng phải tu luyện chính là để thoát khỏi sự trói buộc của số phận, để nắm giữ vận mệnh của chính mình sao?
Lâm Phong cảm thấy đầu óc mình lại được khai sáng. Một câu hỏi đơn giản của tiền bối lại ẩn chứa một đạo lý chống lại cả đất trời! Khí phách này, thật khiến người ta phải kính phục!
"Vãn bối. .. vãn bối ngu dốt, "y cúi đầu. "Có lẽ, khi đạt đến cảnh giới của ngài, chúng ta mới có tư cách để hỏi Thiên Đạo câu hỏi đó. "
Trần Trường Sinh gãi đầu, hoàn toàn không hiểu mình vừa nói ra câu gì cao siêu. Hắn chỉ thấy chuyện này thật vô lý.
Sau khi chuẩn bị xong tất cả, Lâm Phong đứng dậy, một lần nữa cúi người thật sâu trước Trần Trường Sinh.
"Tiền bối, tất cả đã sẵn sàng. Vãn bối sắp bắt đầu. Xin ngài hãy ở ngoài cửa hang hộ pháp. Tuyệt đối không để bất cứ ai hay con thú nào tiến vào trong phạm vi trăm mét. Mọi chuyện. .. xin nhờ cả vào ngài! "
Trần Trường Sinh nhìn vẻ mặt phó thác sinh mạng của Lâm Phong, trong lòng chỉ thấy nặng trĩu. Hắn không hiểu tại sao mình lại bị cuốn vào chuyện này.
"Được rồi, được rồi, "hắn phất tay một cách qua loa. "Ngươi cứ lo việc của ngươi đi. Bên ngoài có ta rồi. "
Lâm Phong nhận được lời hứa chắc nịch của"tiền bối", trong lòng hoàn toàn yên tâm. Y không chút do dự, quay người bước vào trung tâm của trận pháp, ngồi xếp bằng xuống. Y nuốt viên Trúc Cơ Đan vào bụng, sau đó nhắm mắt lại, bắt đầu vận chuyển công pháp.
Ngay lập tức, Tụ Linh Trận sáng lên rực rỡ. Linh khí từ khắp nơi trong dãy núi như bị một lực hút vô hình kéo tới, tạo thành những dòng khí màu trắng sữa, cuồn cuộn chảy vào trong sơn động, rồi chui vào cơ thể Lâm Phong.
Cửa hang từ từ được một màn sương mờ của Mê Hồn Trận che phủ, khiến cho từ bên ngoài không thể nhìn thấy gì bên trong.
Trần Trường Sinh bị đẩy ra ngoài. Hắn đứng trước cửa hang đã bị che phủ, ngáp một cái thật dài.
Hộ pháp? Nghe có vẻ oai phong đấy. Nhưng thực chất chẳng phải là đứng gác cửa sao?
Hắn nhìn trời, mặt trời đã lên cao. Hắn nhìn vào trong hang, chỉ thấy một màn sương mờ ảo. Hắn chẳng biết tên nhóc kia sẽ"đột phá"trong bao lâu.
"Chắc là cũng nhanh thôi, "hắn tự an ủi. "Chắc chỉ giống như bị đau bụng, vào nhà xí một lúc là xong ấy mà. "
Hắn đi qua đi lại trước cửa hang một lúc, cảm thấy thật nhàm chán. Hắn tìm một tảng đá lớn, bằng phẳng, phủi sạch bụi rồi ngồi xuống. Hắn lấy từ trong túi trữ vật mà người làng đưa cho ra một cái bánh bao và một cái đùi gà nướng còn thừa từ hôm trước.
Vừa gặm đùi gà, hắn vừa lẩm bẩm một mình:
"Đột phá thôi mà, có gì đâu mà căng thẳng như đi đánh trận thế nhỉ? Lại còn cờ quạt, thuốc men đủ cả. Đúng là con nhà giàu, làm gì cũng phải màu mè. "
Sau khi ăn xong, cơn buồn ngủ lại kéo đến. Hắn nhìn quanh, thấy không có động tĩnh gì, liền tìm một gốc cây to có bóng râm, dựa lưng vào đó.
"Ngủ một lát chắc không sao. Có động tĩnh gì thì mình tỉnh ngay ấy mà, "hắn nghĩ.
Và rồi, trong tiếng gió reo vi vu và tiếng linh khí đang hội tụ ngày một dày đặc, vị"hộ pháp"đáng tin cậy nhất, đã bắt đầu công việc của mình bằng một giấc ngủ ngon lành.
Không khí trong sơn cốc ngày càng trở nên ngưng trọng. Linh khí hội tụ mỗi lúc một nhiều, tạo thành một cơn lốc xoáy nhỏ ngay trên đỉnh sơn động, mây đen từ đâu cũng bắt đầu kéo đến, che khuất cả ánh mặt trời.
Quá trình đột phá đầy sóng gió, đã chính thức bắt đầu.
_____
Chúc cả nhà nghỉ lễ vui!
Bão em hứa đây nhé: Tròn 01 chương nóng hổi.
Mong rằng mọi người cứ mặc định từ nay về sau, mỗi khi em ra chương. .. đều là bão chap nhé!
P/s: Em đùa đấy.