Thiên Hạ Đệ Nhất Bao Cát

Chương 20:





Bên trong sơn động, không khí đặc quánh và ngưng trọng đến cực điểm.
Linh khí đất trời, dưới sự trợ giúp của Tụ Linh Trận, đã biến thành một cơn lốc xoáy hữu hình, điên cuồng rót vào cơ thể Lâm Phong. Toàn thân y nóng rực như một lò lửa, kinh mạch căng phồng như sắp nứt ra, mỗi một chu thiên vận hành của linh lực đều mang đến một cơn đau đớn xé rách da thịt.
Nhưng nỗi đau thể xác vẫn chưa là gì so với thử thách trong tâm cảnh.
Trong biển ý thức của Lâm Phong, tâm ma đã hóa thành vô số hình dạng. Lúc thì chúng là Thi Độc Lão Nhân với nụ cười tàn độc, liên tục dùng Thi Độc Chỉ tấn công vào đạo tâm của y. Lúc thì chúng lại hóa thành những trưởng lão của Thánh Kiếm Sơn, nghiêm khắc chỉ trích y tư chất kém cỏi, không xứng với thể chất Kiếm Tâm Thông Minh. Và đáng sợ nhất, chúng hóa thành hình bóng của cha mẹ, của gia tộc, trách mắng y bất tài, không thể gánh vác trọng trách, khiến cả gia tộc phải thất vọng.
"Phong nhi, tại sao con lại yếu đuối như vậy? ""Ngươi nhìn xem, ngươi đã làm được gì cho gia tộc? ""Kiếm đạo của ngươi chỉ là trò trẻ con! "
Từng lời nói như những nhát dao sắc bén, đâm thẳng vào nơi yếu mềm nhất trong lòng y. Lâm Phong cắn chặt răng, mồ hôi túa ra ướt đẫm lưng áo, toàn thân run rẩy. Y biết đây đều là ảo ảnh, nhưng chúng lại chân thực đến đáng sợ. Y chỉ có thể dựa vào đạo tâm vừa được củng cố và những"chân lý"học được từ"tiền bối"để kiên cường chống đỡ.
"Đại Đạo Chí Giản! Phản Phác Quy Chân! Mọi thứ đều là hư ảo, chỉ có kiếm ý trong lòng là thật! "Y gầm lên trong tâm thức, vung thanh tâm kiếm của mình, chém tan từng ảo ảnh.
Cuộc chiến trong tâm cảnh vô cùng khốc liệt và nguy hiểm. Chỉ cần một chút sơ sẩy, một giây phút yếu lòng, y sẽ lập tức bị tâm ma nuốt chửng, vĩnh viễn chìm trong ảo cảnh, tẩu hỏa nhập ma.
Bên trong căng thẳng là thế, nhưng bên ngoài sơn động, không khí lại hoàn toàn trái ngược.
Trần Trường Sinh, vị"hộ pháp"đáng tin cậy, sau khi đánh một giấc no say dưới gốc cây, cuối cùng cũng tỉnh dậy. Hắn vươn vai một cái, ngáp dài đến chảy cả nước mắt. Bụng hắn đã bắt đầu kêu ọt ọt.
"Sao lâu thế nhỉ? "Hắn nhìn về phía cửa hang vẫn đang bị màn sương che phủ, lẩm bẩm. "Đau bụng gì mà dai như đỉa đói vậy? "
Hắn đi qua đi lại trước cửa hang vài vòng, cảm thấy nhàm chán đến cùng cực. Hắn không thể vào trong, cũng không dám đi xa, chỉ có thể quanh quẩn ở một chỗ. Sự im lặng của núi rừng lúc này không còn là bình yên nữa, mà là một sự tra tấn đối với một người không có gì để làm như hắn.
Ánh mắt hắn đảo quanh, rồi dừng lại ở ba tầng trận pháp mà Lâm Phong đã kỳ công bố trí.
"Trông đơn điệu quá, "hắn chép miệng. "Toàn là cờ với quạt, màu sắc thì cũng chỉ có xanh đỏ vàng, chẳng có chút không khí gì cả. "
Một ý nghĩ lóe lên trong đầu hắn. Hay là. .. mình trang trí lại một chút cho nó sinh động hơn? Tên nhóc kia ở trong đó chiến đấu căng thẳng như vậy, lúc ra ngoài nhìn thấy cảnh vật tươi vui, chắc chắn tâm trạng sẽ tốt hơn nhiều. Đúng, cứ quyết định vậy đi!
Nghĩ là làm, Trần Trường Sinh bắt đầu hành động. Hắn chạy vào trong rừng, hái một bó hoa dại đủ màu sắc: có bông màu, có bông màu vàng, có bông trắng. Hắn cẩn thận cắm từng bông hoa lên cán của những lá trận kỳ.
"Ừm, trông khá hơn rồi đấy, "hắn gật gù hài lòng.
Nhưng hắn vẫn cảm thấy chưa đủ. Hắn lại chạy ra bờ suối, nhặt về một đống đá cuội có hình thù và màu sắc đẹp mắt. Hắn xếp những viên đá này thành những hình thù kỳ quái xung quanh Tụ Linh Trận, nào là hình trái tim, hình ngôi sao, thậm chí còn có cả hình một cái đùi gà.
"Hoàn mỹ! "Hắn vỗ tay đen đét.
Cuối cùng, hắn nhìn thấy một bông hoa dại màu đỏ thẫm, to và đẹp nhất. Hắn liền hái nó, rồi trịnh trọng cắm lên lá cờ trung tâm của Tụ Linh Trận, nơi đang là đầu mối hấp thu linh khí.
"Cái này gọi là điểm nhấn! "
Hành động vô tư của hắn, lại gây ra một sự biến đổi không nhỏ. Bông hoa đỏ được cắm vào, vô tình làm nhiễu loạn một chút dòng chảy của trận pháp. Linh khí đang cuồn cuộn chảy vào hang đột nhiên khựng lại một nhịp, rồi trở nên hơi hỗn loạn.
Bên trong hang, Lâm Phong đang dùng tâm kiếm chém tan ảo ảnh của Thi Độc Lão Nhân, đột nhiên cảm thấy linh khí cung cấp cho mình bị gián đoạn. Cả người y chấn động, tâm kiếm suýt chút nữa thì vỡ nát.
"Chuyện gì vậy? "Y kinh hãi. "Lẽ nào. .. Tụ Linh Trận xảy ra vấn đề? Hay là có kẻ địch đang phá trận từ bên ngoài? "
Nỗi lo lắng và bất an dâng lên trong lòng, khiến cho tâm ma lại có cơ hội trỗi dậy, chúng gào thét càng thêm hung dữ. Lâm Phong lại phải vất vả chống đỡ, không dám phân tâm thêm một chút nào nữa.
Trần Trường Sinh hoàn toàn không biết mình vừa gây ra chuyện gì. Sau khi"trang trí"xong, hắn cảm thấy khá hài lòng với tác phẩm nghệ thuật của mình. Nhưng ngồi một chỗ mãi cũng chán. Hắn cảm thấy tay chân hơi mỏi.
"Phải tập thể dục một chút mới được, "hắn nghĩ.
Hắn đứng giữa bãi đất trống, bắt đầu vung tay, vung chân. Những động tác của hắn trông rất kỳ quặc và không theo một quy luật nào. Lúc thì hắn mô phỏng lại cú đấm"Bình Phàm Quyền", lúc thì lại bắt chước động tác vung búa của Thi Độc Lão Nhân, lúc thì lại nhảy lò cò vòng quanh các trận pháp.
Với thể chất kinh người của hắn, dù không dùng linh lực, nhưng mỗi một hành động đều mang theo uy lực không nhỏ. Mỗi cú vung tay đều tạo ra tiếng gió"vù vù". Mỗi cú dậm chân đều làm mặt đất rung lên nhẹ, bụi đất bay mù mịt.
"Hây da! Một, hai, ba, bốn. .. "hắn vừa tập vừa đếm, miệng còn la hét rất khí thế.
Những âm thanh này, xuyên qua lớp đá và trận pháp, truyền vào trong tai Lâm Phong.
"Vù. .. vù. .. ""Rầm. .. rầm. .. "
Lâm Phong đang cố gắng ổn định lại tâm thần, nghe thấy những tiếng động này, sắc mặt lại càng thêm trắng bệch.
"Có kẻ tấn công! "Đây là suy nghĩ duy nhất trong đầu y. "Tiếng gió rít này, chắc chắn là do pháp thuật hệ phong! Còn tiếng rung chuyển này, chắc chắn là do một Luyện Thể tu sĩ đang dùng quyền cước công phá trận pháp từ bên ngoài! "
"Tiền bối đang ở bên ngoài một mình chống địch! Ta phải nhanh chóng đột phá để ra ngoài trợ giúp ngài! "
Sự lo lắng cho an nguy của"tiền bối"khiến cho ý chí của Lâm Phong bùng lên mạnh mẽ. Y gầm lên một tiếng, tâm kiếm tỏa ra ánh sáng rực rỡ, điên cuồng chém giết tâm ma. Nhưng đồng thời, sự lo lắng cũng khiến cho tâm cảnh của y xuất hiện sơ hở, quá trình ngưng tụ đạo cơ cũng vì thế mà trở nên nguy hiểm hơn gấp bội.
Trần Trường Sinh tập thể dục một lúc thì cũng thấm mệt. Hắn ngồi phịch xuống tảng đá, thở hổn hển. Đúng lúc này, từ trên một cành cây gần đó, một con khỉ lông vàng, trông có vẻ là vua khỉ của khu này, tò mò nhìn hắn. Nó thấy sinh vật kỳ lạ này cứ nhảy múa loạn xạ ở lãnh địa của mình, trong lòng có chút khó chịu.
Nó hái một quả cây cứng như đá, nhắm vào đầu Trần Trường Sinh mà ném.
"BỐP! "
Quả cây trúng ngay trán Trần Trường Sinh, vỡ tan thành từng mảnh. Hắn chỉ cảm thấy hơi đau một chút, nhưng sự bực bội thì lại dâng lên ngút trời.
"Lại nữa rồi! "hắn gầm lên.
Hắn ngẩng đầu, nhìn con khỉ đang nhe răng cười trêu chọc trên cành cây. Lửa giận bốc lên, hắn nhặt một hòn đá, ném ngược lại. Nhưng hắn ném không trúng.
Con khỉ thấy vậy càng thêm đắc ý. Nó liên tục hái quả ném xuống. Trần Trường Sinh tức giận, liền đuổi theo đánh trả. Hắn di chuyển trên mặt đất, con khỉ thì chuyền cành trên cây. Cành cây gãy đổ"rắc rắc", tiếng chửi rủa của Trần Trường Sinh và tiếng kêu"chí chóe"đầy tức giận của con khỉ vang vọng khắp sơn cốc.
Con khỉ thấy mình không làm gì được tên này, nó tức giận hú lên một tiếng dài.
Ngay lập tức, từ khắp các lùm cây, hàng chục con khỉ khác nhảy ra, con nào con nấy mặt mày hung dữ. Chúng là cả một bầy khỉ sống ở khu vực này.
"Chết tiệt, "Trần Trường Sinh nhìn thấy cả một đội quân khỉ, trong lòng thầm kêu khổ.
Bầy khỉ dưới sự chỉ huy của vua khỉ, bắt đầu cuộc tổng tấn công. Chúng không chỉ ném quả cây, mà còn ném cả đá, ném cả. .. phân của chúng vào người Trần Trường Sinh.
Một cơn mưa đá và"vật thể lạ"trút xuống người hắn. Hắn chỉ có thể vừa chạy vừa la hét, hai tay ôm đầu, miệng lẩm bẩm:
"Tha cho ta đi. .. Tha cho ta đi. .. Là ta sai rồi…Ahhh…. Mấy con khỉ chết tiệt……. "
Cảnh tượng vô cùng hỗn loạn. Tiếng khỉ la hét, tiếng đá rơi lốp bốp, tiếng cành cây gãy, tiếng chửi rủa của Trần Trường Sinh. ..
Bên trong hang, Lâm Phong đang ở thời khắc mấu chốt nhất của việc ngưng tụ đạo cơ. Y nghe thấy những âm thanh hỗn loạn từ bên ngoài, trong lòng đã hoàn toàn tuyệt vọng.
"Trời ạ! Không phải một kẻ địch, mà là cả một đội quân yêu thú! Nghe tiếng la hét này, ít nhất cũng phải có mấy chục con! Còn có cả tiếng binh khí va chạm! Tiền bối đang một mình chiến đấu với cả một bầy yêu thú để bảo vệ cho ta! "
Nghĩ đến cảnh"tiền bối"vì mình mà lâm vào hiểm cảnh, Lâm Phong đau lòng như cắt. Máu trong người y sôi lên.
"Aaaaaa! "Y gầm lên một tiếng, không còn quan tâm đến gì nữa. "Ta phải thành công! Ta phải ra ngoài cứu tiền bối! "
Ý chí cầu sinh và lòng trung thành mãnh liệt đã giúp y vượt qua giới hạn. Đạo cơ trong đan điền của y, dưới áp lực cực lớn, cuối cùng cũng ngưng tụ thành công, tỏa ra ánh sáng màu xanh lam rực rỡ.
Nhưng đúng vào lúc y vừa thành công, một sự thay đổi kinh thiên động địa đã xảy ra.
Bầu trời bên ngoài, vốn chỉ hơi âm u, đột nhiên tối sầm lại. Mây đen từ tứ phía cuồn cuộn kéo đến, xoáy tít lại ngay trên đỉnh sơn động, tạo thành một con mắt bão khổng lồ. Trong những đám mây đen kịt, những tia sét màu tím to như những con mãng xà đang uốn lượn, gầm thét.
Một luồng uy áp kinh khủng, mang theo sức mạnh của Thiên Đạo, giáng xuống.
Tất cả mọi sinh vật trong phạm vi trăm dặm, từ những con yêu thú hung hãn nhất cho đến những con côn trùng nhỏ bé nhất, đều cảm nhận được luồng uy áp hủy diệt này. Chúng sợ hãi đến mức nằm rạp xuống đất, run rẩy không dám động đậy.
Bầy khỉ đang tấn công Trần Trường Sinh cũng đột nhiên im bặt. Chúng ngẩng đầu nhìn bầu trời, đôi mắt lộ vẻ kinh hoàng tột độ. Chúng vứt bỏ cả"kẻ thù", la hét một cách thảm thiết rồi co giò chạy trốn, biến mất vào trong rừng sâu chỉ trong nháy mắt.
Trần Trường Sinh đứng giữa bãi chiến trường hỗn độn, ngơ ngác nhìn bầu trời.
Hắn cảm nhận được một luồng áp lực vô hình đang đè nặng lên vai mình. Cảm giác này rất khó chịu, nó không gây đau, nhưng lại khiến hắn cảm thấy như mình là một tội nhân đang chờ phán xét.
Thiên Kiếp!
Thiên Kiếp đã đến!