Bầu trời đã hoàn toàn biến mất.
Thay vào đó là một xoáy mây đen kịt, khổng lồ, chậm rãi xoay tròn ngay trên đỉnh sơn cốc, giống như một con mắt quỷ dị của thượng thiên đang lạnh lùng nhìn xuống trần thế. Trung tâm của con mắt là một màu đen sâu thẳm, đặc quánh, hút cạn mọi ánh sáng. Xung quanh nó, những tia sét màu tím to như những con trăn khổng lồ không ngừng uốn lượn, va đập vào nhau, tạo ra những tiếng"ầm ầm"trầm đục, khiến cho cả không gian rung chuyển.
Một luồng uy áp kinh khủng, cổ xưa và vô tình, từ trên trời giáng xuống, bao trùm lấy toàn bộ sơn cốc. Dưới luồng uy áp này, vạn vật đều phải cúi đầu. Cây cối ngừng xào xạc, ngọn cỏ rạp mình xuống đất. Những con yêu thú hung hãn nhất trong rừng sâu cũng phải nằm im trong hang ổ, toàn thân run rẩy, không dám phát ra một tiếng động. Ngay cả không khí dường như cũng ngưng đọng lại, trở nên nặng nề và khó thở.
Trần Trường Sinh đứng giữa bãi đất trống, ngơ ngác nhìn lên bầu trời. Mái tóc hắn bị những luồng gió vô hình thổi bay tán loạn. Quần áo rách nát của hắn phần phật trong gió. Hắn cảm nhận được một áp lực vô hình đang đè nặng lên vai, lên lưng, lên toàn bộ cơ thể. Cảm giác này rất khó chịu, nó không gây đau đớn về thể xác như bị đấm, bị chém, nhưng lại khiến lồng ngực hắn tức tối, huyết dịch trong người như muốn chảy chậm lại.
Hắn sống mười mấy năm, bị đánh cũng mười mấy năm, nhưng chưa bao giờ gặp phải tình huống kỳ lạ như thế này.
Đây là cái gì? Một loại trận pháp quy mô lớn? Hay là một vị cao thủ nào đó đang thi triển thần thông? Nhưng tại sao lại nhắm vào cái nơi khỉ ho cò gáy này?
Trong khi Trần Trường Sinh còn đang ngơ ngác, thì bên trong sơn động, Lâm Phong đã rơi vào trạng thái kinh hoàng tột độ.
Ngay khi đạo cơ vừa ngưng tụ thành công, y đã cảm nhận được sự thay đổi của đất trời. Luồng thiên uy kinh khủng kia, dù đã bị vách đá và ba tầng trận pháp ngăn cản phần nào, vẫn xuyên qua, đè nặng lên linh hồn y.
"Thiên Kiếp. .. nó đến thật rồi! "
Mặt Lâm Phong trắng bệch như tờ giấy, không còn một giọt máu. Y đã đọc vô số điển tịch về Thiên Kiếp, đã nghe các trưởng bối trong gia tộc kể lại sự đáng sợ của nó, nhưng chỉ khi tự mình đối mặt, y mới hiểu được sự bất lực và nhỏ bé của bản thân trước sức mạnh của Thiên Đạo.
Luồng uy áp kia không chỉ đè nén tu vi, mà còn trực tiếp tấn công vào ý chí. Nó như một giọng nói vô hình, không ngừng thì thầm bên tai y:"Ngươi là một con kiến hôi, dám đi ngược lại ý trời? Chấp nhận sự trừng phạt đi! Từ bỏ đi! Ngươi không thể chống lại được đâu! "
"Không! "Lâm Phong cắn chặt đầu lưỡi, cơn đau nhói giúp y tỉnh táo lại một chút. "Ta là kiếm tu! Kiếm tu có thể chết đứng, chứ không thể quỳ gối! Đạo tâm của ta, không thể bị lung lay! "
Y vội vàng lấy viên Tịnh Tâm Đan đã chuẩn bị sẵn, nuốt vào bụng. Một luồng khí mát lạnh lan tỏa khắp thức hải, giúp y chống lại sự xâm nhập của thiên uy.
Y nhìn lên đỉnh hang, ánh mắt xuyên qua lớp đá, nhìn về phía những đám mây kiếp đang cuồn cuộn trên trời. Y biết, thử thách thực sự vẫn còn chưa đến. Đây mới chỉ là màn dạo đầu.
"Ta phải chuẩn bị! "
Y không dám chậm trễ, lập tức lấy ra một tấm thuẫn nhỏ bằng đồng xanh. Đây là Thanh Đồng Thuẫn, một món pháp bảo phòng ngự hạ phẩm mà y đã phải dành dụm rất lâu mới mua được. Y dồn linh lực vào, tấm thuẫn lập tức bay lên, lơ lửng trên đầu y, tỏa ra một quầng sáng màu xanh nhạt.
Tiếp theo, y lại lấy ra một bộ nội giáp mềm mại, được dệt từ tơ của Băng Tằm. Y nhanh chóng mặc nó vào trong. Băng Tằm Giáp không chỉ có khả năng phòng ngự vật lý, mà còn có thể làm giảm sát thương từ Lôi điện.
Cuối cùng, y nắm chặt Thanh Phong Kiếm, dồn toàn bộ linh lực vừa ổn định vào thân kiếm. Kiếm ý sắc bén, vừa mới lĩnh ngộ, bùng lên mạnh mẽ. Đây là vũ khí duy nhất y có thể dùng để tấn công, để chém tan Lôi Kiếp.
Tất cả đã sẵn sàng. Lâm Phong ngẩng đầu, ánh mắt kiên định nhìn lên trời, trong lòng là một sự bi tráng của kẻ sắp bước vào trận tử chiến.
"Thiên Đạo! Cứ đến đi! Lâm Phong ta hôm nay, xin được dùng thanh kiếm trong tay để hỏi đạo trời cao! "
Bên ngoài, Trần Trường Sinh vẫn đang khó chịu với luồng áp lực vô hình. Hắn đi qua đi lại, cảm thấy bực bội không yên.
"Rốt cuộc là đứa nào chơi trò này vậy? "hắn lẩm bẩm. "Trốn ở đâu mà kỹ thế không biết? Có giỏi thì ra đây tay đôi, dùng mấy trò áp lực này dọa ai chứ? "
Hắn hoàn toàn không nghĩ đây là một hiện tượng tự nhiên. Trong thế giới quan của một"bao cát", mọi sự đau đớn và khó chịu đều phải có một thủ phạm cụ thể. Bị sư huynh đánh, thủ phạm là sư huynh. Bị yêu thú cắn, thủ phạm là yêu thú. Bây giờ bị một luồng áp lực vô hình đè lên người, chắc chắn cũng phải có một"đứa nào đó"đang đứng sau giở trò.
"ẦM! !! "
Một tiếng sấm kinh thiên động địa đột nhiên vang lên, còn lớn hơn cả tiếng búa của Thi Độc Lão Nhân đập vào đầu hắn. Cả ngọn núi rung chuyển dữ dội. Trần Trường Sinh bị tiếng sấm làm cho giật nảy mình, ù cả tai.
Hắn tức giận ngẩng đầu lên, nhìn vào con mắt bão đen kịt trên trời.
"Này! Cái tên ở trên kia! Ngươi làm cái gì mà ồn ào thế? Có biết người khác đang cần yên tĩnh không hả? "
Câu nói của hắn vang vọng trong sơn cốc, nhưng đáp lại hắn chỉ là một tiếng sấm còn lớn hơn.
"ẦM! ẦM! ẦM! "
Trong con mắt bão, những tia sét màu tím bắt đầu hội tụ lại. Chúng đan xen, quấn lấy nhau, từ từ ngưng tụ thành một tia sét duy nhất. Tia sét này không lớn, chỉ mỏng bằng ngón tay út, nhưng nó lại mang một màu tím sâu thẳm đến đáng sợ, và trên thân nó còn lượn lờ những luồng điện quang màu bạc li ti. Nó tỏa ra một luồng khí tức hủy diệt thuần túy, dường như có thể xuyên thủng tất cả mọi thứ trên thế gian.
Đệ nhất đạo Thiên Kiếp, đã ngưng tụ thành công!
Trần Trường Sinh nhìn thấy tia sét màu tím kia, trong lòng lại càng thêm chắc chắn suy đoán của mình.
"A ha! Lộ mặt rồi nhé! Thì ra là dùng sấm sét để đánh người! Trò này ta lạ gì nữa! "
Tia Thiên Kiếp màu tím, sau khi ngưng tụ xong, khẽ rung lên một cái, rồi không một chút do dự, nó hóa thành một vệt sáng màu tím, xé rách không gian, mang theo uy năng hủy diệt, đánh thẳng xuống đỉnh của sơn động nơi Lâm Phong đang bế quan.
Mục tiêu của nó, chính là kẻ nghịch thiên kia!
Bên trong hang, Lâm Phong cảm nhận được luồng tử khí đang ập xuống đầu. Y gầm lên, dồn toàn bộ sức lực, kích hoạt tất cả các lớp phòng ngự.
Xích Hỏa Phòng Ngự Trận ở ngoài cùng sáng lên rực rỡ, tạo thành một màn chắn lửa màu đỏ. Thất Tinh Mê Hồn Trận cũng vận chuyển đến cực hạn, cố gắng làm nhiễu loạn quỹ đạo của tia sét. Thanh Đồng Thuẫn trên đầu y tỏa ra ánh sáng xanh mờ mịt. Băng Tằm Giáp trên người y cũng phát ra một luồng hàn khí lạnh lẽo. Và cuối cùng, y vung Thanh Phong Kiếm, chém ra một đạo kiếm quang mạnh nhất của mình, nghênh đón tia sét từ trên trời.
Tất cả những điều này, Trần Trường Sinh ở bên ngoài hoàn toàn không biết. Hắn chỉ thấy tia sét màu tím kia đánh về phía cái hang.
"Ấy! Đánh vào đó làm gì? Tên nhóc kia đang đau bụng ở trong đó mà! "
Hắn theo bản năng la lên. Hắn không lo cho Lâm Phong, mà là lo cho chính mình. Nếu tên nhóc này bị đánh chết, ai sẽ trả tiền cho hắn ăn cơm, ai sẽ cho hắn một nơi ở không cần trả tiền nữa?
Nhưng điều khiến hắn tức giận nhất, không phải là chuyện đó.
Mà là, cái tên ở trên trời kia, rõ ràng là đang nhắm vào hắn, nhưng lại không dám đánh thẳng vào hắn, mà lại đi đánh vào cái hang ở bên cạnh.
Đây là hành vi gì? Đây là hành vi khinh thường! Khinh thường một cách trắng trợn!
Trong đầu Trần Trường Sinh, suy luận của một kẻ bị bắt nạt chuyên nghiệp lại trỗi dậy.
"À, thì ra là ngươi sợ ta! Ngươi biết đánh thẳng vào ta cũng không có tác dụng, nên mới đi đánh người bên cạnh để dọa ta đúng không? Cái trò này, vô số kẻ hạ không được ta dùng hoài! Mỗi lần đánh ta không lại, bọn hắn đều quay sang dọa nạt mấy con gà ở bên cạnh! "
Sự tức giận và cảm giác bị sỉ nhục dâng lên ngút trời. Hắn, Trần Trường Sinh, đường đường là một"bao cát"có thâm niên sao có thể chịu đựng sự khinh miệt như vậy?
Hắn ngẩng cao đầu, ưỡn ngực, chỉ thẳng tay lên trời, vào chính con mắt bão đen kịt kia.
Hắn dùng toàn bộ sức lực, gân cổ lên, hét lớn một câu mà từ khi sinh ra đến giờ hắn luôn muốn hét vào mặt những kẻ bắt nạt mình.
"NÀY! CÁI TÊN ĐẦN TRÊN KIA, NGƯƠI BỊ ĐIẾC À? "
Tiếng hét của hắn, tuy không chứa linh lực, nhưng lại mang theo một sự uất ức dồn nén của mười mấy năm, vang vọng khắp cả sơn cốc, thậm chí còn lấn át cả tiếng sấm đang gầm thét.
"CÓ GIỎI THÌ ĐÁNH TA NÀY! ĐÁNH LÉN LÚT VÀO CÁI HANG THÌ ANH HÙNG CÁI GÌ? CÓ NGON THÌ XUỐNG ĐÂY! MỘT CHỌI MỘT! "
Hắn vừa hét vừa nhảy cẫng lên, vung tay múa chân, ra sức khiêu khích.
Dường như nghe được lời khiêu khích của hắn, con mắt bão trên trời khẽ rung động. Tia Thiên Kiếp màu tím đang lao xuống, đột nhiên khựng lại giữa không trung, chỉ cách đỉnh hang vài trượng.
Bên trong hang, Lâm Phong đã chuẩn bị sẵn sàng để liều mạng, đột nhiên thấy luồng tử khí trên đầu biến mất. Y ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Bên ngoài, Trần Trường Sinh thấy tia sét dừng lại, lại càng thêm đắc ý.
"Sao? Sợ rồi à? Biết là đánh ta không lại nên không dám đánh nữa chứ gì? Ta biết ngay mà! Một lũ hèn nhát! "
Hắn chống nạnh, cười ha hả, dáng vẻ vô cùng ngông cuồng.
Và rồi, như để đáp lại sự ngông cuồng của hắn, tia Thiên Kiếp màu tím đang lơ lửng giữa không trung, đột nhiên chuyển hướng.
Nó không còn nhắm vào sơn động nữa.
Mà nó nhắm thẳng vào. .. Trần Trường Sinh.
Kẻ đang đứng dưới đất, chỉ tay lên trời, miệng vẫn còn đang cười.
Nụ cười trên mặt Trần Trường Sinh cứng lại.
Hắn đã thành công. .. chọc giận cả Thiên Đạo.