Thiên Hạ Đệ Nhất Bao Cát

Chương 22: Cột Thu Lôi





Trong khoảnh khắc tia Thiên Kiếp màu tím chuyển hướng, nhắm thẳng vào mình, não bộ của Trần Trường Sinh gần như ngừng hoạt động. Nụ cười ngông cuồng trên môi hắn cứng lại, biến thành một vẻ mặt méo xệch còn khó coi hơn cả lúc bị Thi Độc Lão Nhân dùng búa đập vào đầu.
Tia sét màu tím, mỏng manh nhưng ẩn chứa một luồng năng lượng hủy diệt thuần túy, lao xuống với tốc độ không thể tưởng tượng nổi. Không khí trên đường đi của nó bị xé rách, tạo ra những tiếng"xèo xèo"chói tai. Trần Trường Sinh chỉ cảm thấy một luồng tử khí khóa chặt lấy mình, khiến hắn không thể động đậy, ngay cả ý nghĩ chạy trốn cũng không thể nảy sinh.
Hắn nhắm chặt mắt lại, trong lòng gào thét:"Ta sai rồi! Ta không dám nữa! !"
Nhưng đã quá muộn.
Ngay lúc hắn nghĩ rằng mình sắp được nếm trải một cảm giác đau đớn hoàn toàn mới, một ý nghĩ ích kỷ nhưng lại vô cùng thực tế đột nhiên lóe lên trong đầu hắn, lấn át cả sự sợ hãi.
"Không được! Mình không thể bị đánh ở đây! "
Hắn không lo cho bản thân mình có bị thương hay không, vì hắn biết mình không chết được. Hắn lo cho cái hang động ở sau lưng! Tên nhóc Lâm Phong đang"đau bụng"ở trong đó. Nếu tia sét này đánh trúng mình, dù mình không sao, nhưng dư chấn của nó chắc chắn sẽ làm sập cả cái hang.
Hang sập, tên nhóc kia chết.
Tên nhóc kia chết, ai sẽ trả tiền cho hắn ăn gà quay? Ai sẽ bao hắn ở trong những khách điếm xa hoa? Ai sẽ là"tấm vé cơm"di động của hắn nữa?
Không! Tuyệt đối không thể để chuyện đó xảy ra! Nguồn cung cấp lương thực của hắn không thể bị phá hủy một cách lãng xẹt như vậy!
Bản năng bảo vệ"bát cơm"đã chiến thắng cả sự sợ hãi đối với Thiên Đạo.
Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, Trần Trường Sinh làm ra một hành động mà chính hắn cũng không ngờ tới. Thay vì cố gắng lùi lại, hắn lại gầm lên một tiếng, dồn hết sức bình sinh, hai chân đạp mạnh xuống đất, nhảy lên.
Hắn không nhảy đi đâu xa, mà là nhảy lên, đứng chắn ngay trước cửa sơn động.
Hắn dang hai tay ra, ưỡn ngực, tạo thành một tư thế vô cùng hiên ngang, vô cùng anh dũng, giống hệt như những vị anh hùng trong truyện kể mà hắn từng nghe. Một tư thế"có chết cũng phải bảo vệ đồng đội ở phía sau".
Nhưng trong đầu hắn lúc này chỉ có một suy nghĩ duy nhất:"Đánh thì đánh một mình ta thôi! Đừng có làm sập cái hang, làm hỏng bữa cơm của ta! "
Và rồi, tia Thiên Kiếp đã đến.
"BÙM! "
Không có tiếng nổ kinh thiên động địa. Chỉ có một tiếng"bùm"trầm đục, như thể một vật gì đó vừa bị chập điện.
Tia sét màu tím đánh chính xác vào lồng ngực của Trần Trường Sinh.
Một cảm giác kỳ lạ chưa từng có lan tỏa khắp cơ thể hắn. Nó không phải là cái đau nhói như bị đao chém, cũng không phải cái đau bỏng rát như bị lửa đốt. Nó là một sự tê dại đến cực điểm. Hàng tỷ, hàng tỷ con kiến điện đang bò lúc nhúc trong từng thớ thịt, từng khớp xương, từng sợi dây thần kinh của hắn. Tóc hắn dựng đứng lên, quần áo trên người bốc khói. Hắn thậm chí còn có ảo giác nhìn thấy bộ xương của chính mình hiện lên trong một phần ngàn giây, giống hệt như trong mấy bức vẽ kỳ quái.
Cả người hắn co giật một cách không kiểm soát, miệng há hốc nhưng không thể phát ra âm thanh.
Tia Thiên Kiếp màu tím, thứ mang trong mình uy năng hủy diệt của Thiên Đạo, sau khi chui vào cơ thể Trần Trường Sinh, lại giống như một dòng sông chảy vào biển rộng. Nó biến mất không một dấu vết, không một tia lửa điện nào lọt ra ngoài, không một chút dư chấn nào ảnh hưởng đến mặt đất xung quanh.
Nó cứ thế. .. bị hấp thụ hoàn toàn.
Bên trong sơn động, Lâm Phong đang chuẩn bị liều mạng. Y đã kích hoạt tất cả pháp bảo, dồn toàn bộ linh lực vào Thanh Phong Kiếm, chuẩn bị chém ra một nhát kiếm kinh thiên động địa để đối đầu với Thiên Kiếp.
Nhưng đột nhiên, luồng tử khí đang khóa chặt lấy y đột nhiên biến mất. Sự kết nối giữa y và Thiên Kiếp bị cắt đứt một cách đột ngột và khó hiểu.
"Hả? "
Y ngơ ngác mở mắt ra. Y nhìn lên đỉnh hang, rồi lại cảm nhận xung quanh. Không có gì cả. Không có tiếng sấm, không có luồng áp lực hủy diệt. Chỉ có linh khí đất trời, vốn đang được Tụ Linh Trận hút vào, đột nhiên trở nên cuồng bạo.
Do Thiên Kiếp mất đi mục tiêu, luồng linh khí khổng lồ đã được hội tụ lại để cung cấp năng lượng cho nó, giờ đây không có nơi nào để đi. Chúng giống như một dòng lũ vỡ đê, điên cuồng tìm một lối thoát. Và lối thoát duy nhất lúc này, chính là Lâm Phong, người đã gây ra tất cả chuyện này.
"Ầm ầm ầm! "
Linh khí tinh thuần và khổng lồ, còn nhiều hơn cả lúc y chủ động hấp thu gấp trăm lần, không cần y dẫn dắt, tự động rót vào cơ thể y qua Tụ Linh Trận.
"Á! "Lâm Phong kêu lên một tiếng đau đớn. Cảm giác như có hàng ngàn con sông đang đổ vào một cái ao nhỏ. Kinh mạch của y căng phồng đến cực hạn.
Nhưng đây là một nỗi đau sung sướng!
Đạo cơ Trúc Cơ vừa mới hình thành của y, vốn chỉ là một hạt mầm nhỏ bé, dưới sự tẩm bổ của luồng linh khí vô chủ này, bắt đầu lớn lên với tốc độ không thể tin nổi. Nó nhanh chóng bén rễ, nảy mầm, phát triển, rồi trở nên vững chắc, cứng rắn, tỏa ra ánh sáng màu xanh lam rực rỡ.
Tu vi của y tăng vọt. Trúc Cơ sơ kỳ. .. Trúc Cơ sơ kỳ đỉnh phong. ..
Nền tảng của y được xây dựng một cách vững chắc đến mức không thể tưởng tượng nổi, vượt xa bất kỳ tu sĩ Trúc Cơ nào cùng thời. Đây không còn là một lần đột phá thông thường, đây là một lần kỳ ngộ nghịch thiên!
Lâm Phong hoàn toàn ngây dại. Y không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Y chỉ biết rằng, mình đã đột phá thành công, một cách không thể tin được, một cách vô cùng kỳ lạ.
"Lẽ nào. .. là do tiền bối? "một suy nghĩ lóe lên trong đầu y. "Chắc chắn là ngài ấy đã dùng một loại thần thông không thể tưởng tượng nổi nào đó để hóa giải Thiên Kiếp giúp mình! "
Nghĩ đến đây, lòng biết ơn và sự sùng bái của y đối với Trần Trường Sinh đã đạt đến một đỉnh cao mới, một đỉnh cao mà ngay cả chính y cũng không thể hình dung được.
Bên ngoài, Trần Trường Sinh cuối cùng cũng hồi phục lại từ trạng thái tê liệt. Hắn lắc lắc cái đầu vẫn còn đang ong ong, phủi phủi bộ quần áo đang bốc khói của mình.
"Hơi tê tê. .. “ hắn lẩm bẩm
Trần Trường Sinh thấy"kẻ địch"trên trời có vẻ đang hoang mang, hắn lại càng thêm đắc ý. Hắn cho rằng đối phương đã nhận ra sự lợi hại của mình.
"Sao nào? Thấy chưa? "hắn lại chống nạnh, chỉ tay lên trời. "Đã bảo là đánh ta không lại mà! Có giỏi thì xuống đây! !"
Như để đáp lại lời khiêu khích lần thứ hai, con mắt bão trên trời gầm lên một tiếng giận dữ. Nó lại bắt đầu hội tụ Lôi điện. Lần này, tia sét ngưng tụ ra còn to hơn lúc nãy một chút, màu tím cũng đậm hơn.
Đệ nhị đạo Thiên Kiếp!
"Lại nữa à? "Trần Trường Sinh nhíu mày. "Tên này lì thật! "
Nhưng lần này, hắn đã có kinh nghiệm. Hắn không còn sợ hãi như trước. Hắn đứng thẳng người, hai chân dang rộng, thủ thế như một vị võ sư, chuẩn bị nghênh đón.
Tia sét thứ hai lao xuống, vẫn nhắm thẳng vào hắn.
"BÙM! "
Lại một lần nữa, Trần Trường Sinh cảm nhận được cảm giác tê dại toàn thân. Lần này có vẻ mạnh hơn một chút, khiến hắn phải lùi lại một bước. Tóc hắn càng thêm cháy xém, quần áo thì rách thêm vài mảng lớn.
"Hừ, lần này hơi ngứa một chút, "hắn lẩm bẩm, vẻ mặt có chút khó chịu.
Trên bầu trời, con mắt bão dường như đã hoàn toàn nổi điên. Nó đã bị một con kiến hôi phàm nhân khiêu khích hết lần này đến lần khác. Uy nghiêm của Thiên Đạo không thể bị xâm phạm!
Nó gầm lên một tiếng cuối cùng, một tiếng gầm làm rung chuyển cả đất trời. Toàn bộ mây kiếp còn lại, toàn bộ năng lượng Lôi điện còn sót lại, tất cả đều được dồn vào, ngưng tụ thành một cột sét khổng lồ.
Cột sét này to bằng cả một thân cây cổ thụ, toàn thân là một màu tím đen đáng sợ. Nó không còn là một tia sét, mà là một cột Lôi kiếp hủy diệt thực sự! Đây là đòn tấn công cuối cùng, mang theo toàn bộ sự phẫn nộ của Thiên Đạo!
Trần Trường Sinh nhìn thấy cột sét khổng lồ kia, nụ cười trên môi hắn tắt ngấm. Hắn nuốt một ngụm nước bọt.
"Thôi xong. .. lần này nó chơi lớn thật rồi. .. "
Hắn không còn thời gian để suy nghĩ nữa. Cột Lôi kiếp đã giáng xuống.
Ánh sáng màu tím đen bao trùm lấy toàn bộ sơn cốc, khiến cho trời đất trong giây lát chỉ còn lại một màu duy nhất.
"ẦMMMMMMMMMMMMMMMMMMMM! "
Một tiếng nổ kinh thiên động địa thực sự vang lên. Mặt đất dưới chân Trần Trường Sinh nứt ra thành những khe hở lớn như mạng nhện. Đá vụn bay tung tóe. Cả ngọn núi như muốn sụp đổ.
Ánh sáng chói lòa kéo dài suốt mấy hơi thở rồi mới từ từ tan đi.
Khi mọi thứ trở lại bình thường, cảnh tượng tại hiện trường vô cùng kinh khủng. Một cái hố sâu hoắm đã xuất hiện tại nơi Trần Trường Sinh đứng. Xung quanh, cây cối đều bị cháy thành than.
Và ở trung tâm của cái hố, một bóng người vẫn đứng đó, tuy có hơi lảo đảo.
Là Trần Trường Sinh.
Nhưng tình trạng của hắn lúc này có chút. .. đặc biệt. Toàn bộ quần áo trên người hắn, dù là loại vải thô rẻ tiền nhất, cũng đã bị cột Lôi kiếp hủy diệt kia đánh thành tro bụi. Hắn đang đứng đó, trần như nhộng, toàn thân bốc khói nghi ngút như một cái lò nướng di động. Mái tóc hắn đã cháy quăn queo, mặt mày đen nhẻm.
Hắn từ từ ngẩng đầu lên. Con mắt bão trên trời, sau khi tung ra đòn cuối cùng mà vẫn không tiêu diệt được"dị số"này, dường như đã hoàn toàn bất lực. Nó gầm gừ một cách không cam lòng, rồi từ từ tan đi. Mây đen tản ra, để lộ bầu trời trong xanh và những vì sao lấp lánh của buổi sớm mai.
Thiên Kiếp, đã qua.
Trần Trường Sinh thở phào một hơi, một luồng khói đen từ miệng hắn bay ra. Hắn cảm thấy toàn thân rã rời, mệt mỏi đến cùng cực. Hắn lảo đảo, quỳ một chân xuống đất.
Đúng lúc này, màn sương mờ ở cửa hang tan đi. Lâm Phong, người đã hoàn toàn củng cố được tu vi Trúc Cơ sơ kỳ đỉnh phong, bước ra. Y đang định ra ngoài để cảm tạ"tiền bối"đã cứu mạng, thì bị cảnh tượng trước mắt làm cho chết lặng.
Y thấy một cái hố sâu kinh hoàng. Y cảm nhận được luồng khí tức hủy diệt của Lôi kiếp vẫn còn vương lại trong không khí. Và rồi, y thấy"tiền bối"của mình, đang quỳ giữa cái hố, toàn thân trần trụi, bốc khói nghi ngút, dáng vẻ vừa thê thảm lại vừa toát lên một sự bá đạo không thể tả.
Lâm Phong không phải là kẻ ngốc. Y lập tức kết nối tất cả các sự kiện lại với nhau.
Thiên Kiếp là của y. Tiền bối ở bên ngoài. Thiên Kiếp đột nhiên biến mất. Tiền bối bây giờ lại trông như vừa bị sét đánh.
Kết luận duy nhất: Tiền bối đã một mình đứng ở bên ngoài, dùng chính thân thể của mình, hứng trọn toàn bộ Thiên Kiếp thay cho y!
Trời ạ! Đây là loại ân tình gì? Đây là loại hy sinh gì? Vì để bảo vệ cho một vãn bối như y, ngài ấy đã không tiếc thân mình, đối đầu với cả Thiên Đạo!
Lâm Phong chấn động đến mức không thể nói nên lời. Nước mắt bất giác chảy dài trên má. Y bước tới, định quỳ xuống dập đầu cảm tạ.
Trần Trường Sinh lúc này cũng đã nhìn thấy Lâm Phong. Hắn thấy y đã thay một bộ quần áo sạch sẽ, khí chất hoàn toàn thay đổi, toàn thân còn phát ra một quầng sáng màu xanh lam nhàn nhạt, đó là dấu hiệu của một đạo cơ vô cùng vững chắc.
Trần Trường Sinh hoàn toàn không hiểu chuyện gì đã xảy ra. Hắn chỉ thấy tên nhóc này lúc vào thì mặt mày tái mét như sắp chết, lúc ra thì lại toàn thân phát sáng, trông vô cùng kỳ lạ. Hắn nhíu mày, dùng hết sức lực còn lại, cất giọng hỏi một câu đầy quan tâm và ngơ ngác.
"Này, ngươi. .. ngươi ăn phải cái gì mà phát sáng thế? "
Câu hỏi này, như một gáo nước lạnh, dội thẳng vào biển lửa cảm xúc đang cuộn trào trong lòng Lâm Phong.
Y sững sờ.
Y nhìn"tiền bối"đang trần truồng, đen nhẻm, bốc khói.
Rồi lại nghe câu hỏi đầy"thâm sâu"của ngài.
Bộ não của một thiên tài kiếm tu, lần đầu tiên trong đời, đã hoàn toàn bị đoản mạch.