Câu hỏi của Trần Trường Sinh, giống như một gáo nước lạnh buốt được dội thẳng vào một lò luyện đan đang rực cháy, khiến cho biển lửa cảm xúc và sự sùng bái vô hạn trong lòng Lâm Phong đột ngột khựng lại, rồi bốc lên một làn khói trắng của sự ngơ ngác.
"Này, ngươi. .. ngươi ăn phải cái gì mà phát sáng thế? "
Lâm Phong sững sờ. Y nhìn"tiền bối"của mình. Một bóng người trần trụi, đen nhẻm từ đầu đến chân như một khúc gỗ vừa được vớt lên từ đám cháy, tóc tai thì xoăn tít, toàn thân vẫn còn bốc khói nghi ngút, đang quỳ một chân giữa một cái hố sâu hoắm do Thiên Kiếp tạo ra, dáng vẻ vừa thê thảm lại vừa toát lên một sự bá đạo không thể diễn tả bằng lời.
Rồi y lại nhìn lại chính mình. Một thân bạch y sạch sẽ, khí chất hoàn toàn thay đổi, linh lực của một tu sĩ Trúc Cơ Kỳ chân chính đang lưu chuyển trong cơ thể, một vầng sáng xanh lam nhàn nhạt của đạo cơ vững chắc vẫn còn lượn lờ quanh thân.
Sự đối lập kinh hoàng này, kết hợp với câu hỏi đầy"thâm sâu"và"quan tâm"của tiền bối, đã tạo thành một cú sốc văn hóa và nhận thức cực mạnh, khiến cho bộ não của một thiên tài kiếm tu lần đầu tiên trong đời rơi vào trạng thái ngừng hoạt động.
Ăn phải cái gì mà phát sáng?
Tiền bối. .. ngài ấy đang hỏi mình câu đó sao? Sau khi một mình đứng ở bên ngoài, dùng thân thể trần trụi để đối đầu với Thiên Đạo, hứng trọn toàn bộ Lôi Kiếp thay cho mình, câu đầu tiên ngài ấy quan tâm lại là mình đã"ăn"phải cái gì?
Trong một phần ngàn giây, Lâm Phong gần như đã nghĩ rằng mình nghe nhầm. Nhưng rồi, bộ não thiên tài của y, thứ đã quen với việc tự động não bổ và diễn giải mọi hành động của Trần Trường Sinh thành những đạo lý cao thâm, lại bắt đầu hoạt động trở lại với một tốc độ kinh hoàng.
Đúng rồi! Ta hiểu rồi!
Lâm Phong như có một luồng sét đánh trúng vào tâm thức, nhưng lần này không phải là Thiên Kiếp, mà là"Linh quang giác ngộ".
Tiền bối không phải đang hỏi một câu hỏi bình thường! Đây là một câu hỏi ẩn chứa thiền ý! Ngài ấy không hỏi"ngươi đột phá thế nào", mà lại hỏi"ngươi ăn phải cái gì". "Ăn"ở đây không phải là ăn bằng miệng, mà là"hấp thụ", là"tiêu hóa"! Ngài ấy đang hỏi ta, trong quá trình đột phá vừa rồi, ta đã"hấp thụ"được những gì, đã"tiêu hóa"được những đạo lý nào, đã lĩnh ngộ được những chân lý gì để có thể thành công Trúc Cơ, để có thể"phát sáng"như bây giờ!
Đây là một sự khảo nghiệm! Một sự khảo nghiệm đối với tâm cảnh và sự lĩnh ngộ của ta sau khi bước vào một cảnh giới mới!
Nghĩ đến đây, sự sững sờ trên mặt Lâm Phong biến mất, thay vào đó là một sự cảm động và kính phục đến tột cùng. Ngài ấy đã vì mình mà hy sinh đến mức này, vậy mà vẫn không quên khảo nghiệm, chỉ dạy cho mình. Ân tình này, làm sao có thể báo đáp cho hết?
Nước mắt, vốn đã chực chờ, giờ đây không thể kìm nén được nữa, tuôn ra như hai dòng suối nhỏ. Lâm Phong bước tới, hai chân mềm nhũn ra, định quỳ xuống dập đầu một cái thật mạnh để bày tỏ lòng thành.
"Tiền bối! Vãn bối. .. "
"Ấy, ấy, đừng! "Trần Trường Sinh thấy tên nhóc này tự dưng lại khóc lóc, còn định quỳ xuống, hắn giật nảy mình.
Hắn đang trần như nhộng, bị một tên đàn ông khác quỳ trước mặt, cảnh tượng này thật quá mức kỳ quái. Hắn vội vàng dùng hết sức lực còn lại, lảo đảo đứng dậy, đưa tay ra ngăn cản.
"Ngươi làm cái gì vậy? Có gì thì từ từ nói, đừng có động một chút là quỳ. ."
Hành động ngăn cản của Trần Trường Sinh, trong mắt Lâm Phong, lại một lần nữa được diễn giải thành một tầng ý nghĩa khác.
Tiền bối không muốn nhận cái lạy của mình! Ngài cho rằng những nghi lễ thế tục này là phù phiếm! Tình nghĩa thầy trò, ân huệ cứu mạng, không nằm ở những cái dập đầu, mà nằm ở trong tâm!
Lâm Phong càng thêm cảm động, nước mắt chảy ròng ròng. Y không quỳ nữa, nhưng lại đứng thẳng người, trịnh trọng chắp tay, cúi người một góc chín mươi độ, giọng nói khàn khàn nhưng chứa đựng một sự kiên định không thể lay chuyển.
"Tiền bối! Đại ân đại đức của ngài, Lâm Phong đời này kiếp này cũng không thể báo đáp hết! Ngài không chỉ cứu mạng vãn bối, mà còn chỉ ra một con đường Đại Đạo cho vãn bối. Ngài không chỉ giúp vãn bối đột phá Trúc Cơ, mà còn một mình gánh chịu Thiên Kiếp thay cho vãn bối! Từ hôm nay, Lâm Phong xin được đi theo ngài, dù là làm trâu làm ngựa, cũng cam lòng! "
Trần Trường Sinh nghe một tràng dài, đầu óc càng thêm mơ hồ. Cái gì mà gánh chịu Thiên Kiếp? Cái đó không phải là do mình lỡ mồm chọc giận"tên nào đó ở trên trời"nên mới bị đánh sao? Liên quan gì đến tên nhóc này?
Nhưng hắn không còn sức để mà giải thích nữa. Toàn thân hắn rã rời, cảm giác mệt mỏi và đói khát đang ập đến như một cơn bão. Hơn nữa, đứng trần truồng nói chuyện với một người khác thật sự rất khó chịu. Gió núi thổi qua, hắn cảm thấy hơi lành lạnh.
"Được rồi, được rồi, "hắn phất tay một cách qua loa. "Trước hết. .. ngươi có quần áo không? Cho ta mượn một bộ. "
Lâm Phong nghe vậy mới giật mình nhận ra tình trạng của"tiền bối". Y vội vàng gật đầu, mặt hơi đỏ lên vì xấu hổ. "Dạ có, dạ có! Vãn bối thật vô ý, xin tiền bối thứ lỗi! "
Y vội vàng lấy từ trong túi trữ vật ra một bộ y phục màu trắng sạch sẽ. Đây là bộ đồ dự phòng của y, được làm từ lụa Băng Tằm, tuy không phải pháp bảo nhưng cũng vô cùng quý giá, mặc vào mùa hè thì mát mẻ, mùa đông thì ấm áp. Y hai tay cung kính dâng lên cho Trần Trường Sinh.
Trần Trường Sinh không chút khách khí, nhận lấy rồi mặc vội vào người. Bộ đồ hơi rộng một chút, nhưng chất vải mềm mại, mặc vào vô cùng thoải mái. Cảm giác lạnh lẽo cũng biến mất.
"Cảm ơn, "hắn lẩm bẩm.
Sau khi đã có quần áo chỉnh tề, Lâm Phong lại một lần nữa nhìn Trần Trường Sinh với ánh mắt nóng rực. Y lại trịnh trọng nói:"Tiền bối, con đường tu tiên sau này của Lâm Phong, xin được tiếp tục đi theo chỉ dẫn của ngài! "
Lần này, y đã tự động thay đổi cách xưng hô, không còn là"vãn bối"nữa, mà đã xem mình như một người học trò thực sự.
Trần Trường Sinh nghe mà đau cả đầu. Lại nữa rồi. Hắn không muốn làm"tiền bối"hay"sư phụ"của ai cả.
"Ta đã nói rồi, ta không phải cao nhân gì đâu. Ngươi đừng có đi theo ta nữa, phiền phức lắm. "Hắn cố gắng từ chối.
"Không! Tiền bối, ngài đừng đuổi vãn bối đi! "Lâm Phong hoảng hốt, lại tưởng rằng đây là một thử thách khác. "Vãn bối biết mình tư chất ngu dốt, không xứng làm đệ tử của ngài. Nhưng vãn bối nhất định sẽ cố gắng hết sức, sẽ không làm ngài mất mặt! Xin ngài hãy cho vãn bối một cơ hội! "
"Ta không. .. "
"Tiền bối! Nếu ngài không đồng ý, vãn bối sẽ quỳ ở đây cho đến khi ngài đồng ý mới thôi! "Lâm Phong nói, hai chân đã chuẩn bị khuỵu xuống.
"Thôi thôi thôi! "Trần Trường Sinh vội vàng xua tay ngăn lại. Hắn sợ nhất là cái trò này. Hắn nhìn vẻ mặt kiên định không thể lay chuyển của Lâm Phong, biết rằng mình có giải thích thế nào cũng vô ích. Tên nhóc này đầu óc có vấn đề, đã nhận định cái gì thì không ai cản được.
Cuối cùng, hắn đành phải thở dài một hơi, chấp nhận số phận.
"Được rồi, được rồi, ngươi muốn đi theo thì đi theo, "hắn nói với giọng đầy bất lực. "Nhưng đừng có gọi ta là tiền bối nữa, nghe già lắm. Cứ gọi tên ta là được rồi. "
"Không được! "Lâm Phong lập tức phản đối, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc. "Lễ không thể bỏ! Ngài là người dẫn đường trên Đại Đạo của vãn bối, sao có thể gọi thẳng tên húy được? Nếu ngài không thích hai chữ'tiền bối', vậy. .. vậy vãn bối xin được mạn phép gọi ngài là. .. Sư phụ? "
"Sư phụ? "Trần Trường Sinh nghe hai chữ này, cả người nổi da gà. "Đừng! Tuyệt đối đừng! "
"Vậy. .. vậy phải gọi là gì ạ? "Lâm Phong bối rối.
Trần Trường Sinh suy nghĩ một lúc, rồi nói:"Hay là. .. cứ gọi ta là. .. Lão đại? Nghe cho nó oai. "Hắn nhớ mấy tên cướp ở Hắc Phong Trại hay gọi Hắc Phong Lang như vậy, nghe có vẻ rất có quyền lực.
Lâm Phong nghe hai chữ"Lão đại", lại rơi vào trầm tư. Lão đại? Nghe có vẻ hơi giang hồ, không giống phong thái của một cao nhân tuyệt thế. Nhưng. .. có lẽ nào đây lại là một tầng thâm ý khác? Tiền bối không muốn bị ràng buộc bởi danh phận"sư phụ"thế tục, mà muốn một mối quan hệ bình đẳng, gần gũi hơn như huynh đệ? "Lão đại"vừa thể hiện sự tôn trọng, lại vừa có sự thân thiết. Đúng vậy! Chắc chắn là vậy! Tiền bối quả nhiên suy nghĩ sâu xa! "Vâng! Lão đại! "Lâm Phong trịnh trọng chắp tay.
Cuối cùng cũng giải quyết xong cái vấn đề xưng hô phiền phức. Trần Trường Sinh thở phào nhẹ nhõm. Hắn cảm thấy cơn đói đang cồn cào trong ruột. Cái màn"đấu võ mồm"với Thiên Kiếp lúc nãy đã tiêu hao toàn bộ năng lượng của hắn.
Hắn nhìn Lâm Phong, người vừa mới trở thành"tiểu đệ"của mình, ánh mắt đầy mong đợi.
"Được rồi, được rồi, "hắn vỗ vỗ vai Lâm Phong. "Nhưng mà bây giờ. .. chúng ta đi đâu tìm đồ ăn đây? Ta đói sắp chết rồi. "
Câu nói này, lại một lần nữa, kéo Lâm Phong từ trên chín tầng mây của sự"giác ngộ"rơi thẳng xuống mặt đất của thực tại. Y nhìn"Lão đại"của mình, người vừa mới đối đầu với Thiên Đạo, giờ đây lại đang lo lắng về bữa ăn, trong lòng dâng lên một cảm giác vừa kính phục vừa dở khóc dở cười.
Đây, có lẽ chính là cảnh giới tối cao. Khi đã xem thường cả sinh tử, xem thường cả Thiên Đạo, thì điều quan trọng nhất, chính là được ăn một bữa no.
Sau khi đã giải quyết xong những vấn đề trước mắt, cả hai bắt đầu dọn dẹp"hiện trường". Lâm Phong, giờ đã là một tu sĩ Trúc Cơ Kỳ, thực lực đã khác một trời một vực. Y chỉ cần vung tay một cái, một luồng kiếm khí sắc bén đã dễ dàng san bằng cái hố sâu do Thiên Kiếp để lại. Y lại thi triển một cái Thủy Cầu Thuật đơn giản, tạo ra một quả cầu nước trong vắt để Trần Trường Sinh rửa mặt mũi chân tay.
Trần Trường Sinh nhìn quả cầu nước lơ lửng trước mặt, mắt sáng lên. "Ồ! Tiện lợi thật! Sau này đi đường không sợ không có nước để tắm nữa rồi! "
Lâm Phong nghe vậy chỉ biết cười khổ. Một tu sĩ Trúc Cơ dùng pháp thuật để tạo nước tắm, nếu để người khác biết được, chắc sẽ cười đến rụng răng. Nhưng chỉ cần"Lão đại"vui là được.
"Lão đại, bây giờ chúng ta nên đi đâu ạ? "Lâm Phong hỏi. "Nơi này động tĩnh quá lớn, e rằng sẽ sớm có tu sĩ khác hoặc yêu thú mạnh mẽ kéo đến điều tra. "
Trần Trường Sinh cũng hiểu điều này. Hắn không muốn gặp thêm phiền phức nào nữa. "Ngươi quyết định đi. Ta không rành đường. "
Lâm Phong gật đầu, lấy ra một tấm bản đồ da thú cũ kỹ. Sau khi xem xét một lúc, y chỉ vào một điểm trên bản đồ.
"Lão đại, từ đây đi về phía tây bắc khoảng năm ngày đường, có một tòa thành trì khá lớn tên là Thiên Phong Thành. Nơi đó giao thương phát triển, tu sĩ đông đúc, chúng ta có thể đến đó nghỉ ngơi, bổ sung vật tư, đồng thời nghe ngóng thêm tin tức. Vãn. .. à không, tiểu đệ cũng cần một nơi yên tĩnh để củng cố lại cảnh giới vừa đột phá. "
Thiên Phong Thành? Thành trì lớn?
Trong đầu Trần Trường Sinh lập tức hiện lên hình ảnh của Túy Tiên Lâu, của những dãy phố tấp nập, và quan trọng nhất, là của những hàng quán bán đầy gà quay, vịt nướng.
"Được! Đi Thiên Phong Thành! "Hắn quyết định ngay lập tức, giọng điệu đầy hưng phấn.