Năm ngày sau.
Sau một cuộc hành trình mà đối với Lâm Phong là một chuyến du ngoạn để củng cố tâm cảnh, còn đối với Trần Trường Sinh là một cuộc di cư mệt mỏi chỉ bị gián đoạn bởi những bữa thịt nướng, bóng dáng hùng vĩ của một tòa thành trì khổng lồ cuối cùng cũng hiện ra ở cuối chân trời.
Thiên Phong Thành.
Nó không giống như Thanh Dương Thành chỉ là một điểm dừng chân nhỏ bé. Tường thành của Thiên Phong Thành cao tới hàng chục trượng, được xây bằng một loại đá đen tuyền không biết tên, bề mặt nhẵn bóng như gương, phản chiếu lại ánh mặt trời tạo thành một vầng hào quang mờ ảo. Trên tường thành, những phù văn trận pháp phức tạp và cổ xưa lấp lánh lưu chuyển, tỏa ra một luồng uy áp kinh người, khiến cho bất kỳ yêu thú nào cũng không dám đến gần. Cổng thành rộng lớn đủ cho mười cỗ xe ngựa song song đi qua, phía trên là ba chữ lớn được tạc bằng một loại kim loại màu vàng rực rỡ, bút pháp mạnh mẽ, phóng khoáng, ẩn chứa một luồng kiếm ý nhàn nhạt.
Dòng người ra vào cổng thành tấp nập như mắc cửi. Có những thương đội với những con yêu thú thồ hàng to lớn, có những tán tu mặt mày phong trần, lưng đeo pháp bảo, và cả những đệ tử của các tông môn lớn mặc đồng phục thống nhất, khí chất bất phàm. Chỉ cần đứng ở xa, cũng có thể cảm nhận được sự phồn hoa và sức sống mãnh liệt của tòa thành tu chân này.
"Oa! To thật! "Trần Trường Sinh không kìm được mà thốt lên. Hắn đã từng thấy Thanh Vân Môn, đã từng vào Thanh Dương Thành, nhưng so với tòa thành trước mắt này, chúng chỉ như những mô hình đồ chơi.
Lâm Phong đứng bên cạnh, trong mắt cũng lộ vẻ kinh ngạc, nhưng y nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Sau khi đột phá Trúc Cơ, tầm nhìn của y đã khác xưa. Y không chỉ nhìn thấy sự hùng vĩ, mà còn cảm nhận được vô số luồng khí tức mạnh mẽ đang ẩn hiện trong thành, có không ít khí tức còn vượt xa cả y.
"Lão đại, chúng ta vào thành thôi, "y cung kính nói.
Hai người hòa vào dòng người, tiến về phía cổng thành. Sự xuất hiện của họ lập tức thu hút không ít ánh mắt tò mò. Không phải vì họ có gì đặc biệt, mà là vì tổ hợp này quá mức kỳ quặc.
Đi trước là một kiếm tu trẻ tuổi, mày kiếm mắt sao, một thân bạch y không nhiễm bụi trần, lưng đeo trường kiếm, khí chất Trúc Cơ Kỳ vững chắc không hề che giấu, mỗi bước đi đều vững vàng, toát lên vẻ chính trực và tự tin. Rõ ràng là một tinh anh của danh môn chính phái.
Đi ngay sau lưng y, lại là một thiếu niên trông có vẻ lười biếng, uể oải. Hắn cũng mặc một bộ bạch y, nhưng lại quá rộng so với thân hình, trông như đang mặc trộm đồ của người khác. Dáng đi thì vai rụt lưng khom, mắt lim dim như buồn ngủ, thỉnh thoảng lại ngáp một cái dài. Và quan trọng nhất, trên người hắn không có một tia dao động linh lực nào, giống hệt như một phàm nhân bình thường.
Một thiên tài Trúc Cơ Kỳ, lại đi theo sau một"phàm nhân"với thái độ vô cùng kính cẩn? Cảnh tượng này khiến cho rất nhiều người phải dụi mắt, tự hỏi có phải mình nhìn nhầm hay không.
"Nhìn kìa, tên kiếm tu kia trông quen quen, hình như là đệ tử của Thánh Kiếm Sơn thì phải? "một tán tu nói nhỏ với bạn đồng hành.
"Đúng là khí chất của Thánh Kiếm Sơn. Nhưng tại sao hắn lại đi cùng một tên phàm nhân vậy? Lại còn có vẻ rất tôn trọng nữa chứ? "
"Ai biết được, có lẽ là thiếu gia của một thế gia phàm nhân nào đó thuê hắn làm bảo tiêu chăng? "
"Không giống. Ngươi nhìn thái độ của tên kiếm tu kia đi, đó không phải là thái độ của bảo tiêu đối với chủ nhân, mà là của vãn bối đối với trưởng bối! "
Những lời xì xào bàn tán vang lên, nhưng Lâm Phong và Trần Trường Sinh đều không để tâm. Lâm Phong thì đã quen với việc"Lão đại"của mình bị người khác hiểu lầm, trong lòng y còn có chút tự hào vì chỉ có mình mới biết được sự kinh khủng thực sự của vị"phàm nhân"này. Còn Trần Trường Sinh, hắn đang bận nhìn những sạp hàng bán đồ ăn hai bên đường, nước bọt đã sắp chảy ra.
Vào trong thành, sự náo nhiệt còn vượt xa sức tưởng tượng của Trần Trường Sinh. Đường phố rộng thênh thang được lát bằng đá xanh, hai bên là những cửa hàng, tửu lầu san sát, mái cong chạm trổ, treo đèn lồng rực rỡ. Trên đường, không chỉ có người đi bộ, mà còn có cả những tu sĩ cưỡi yêu thú kỳ lạ, hoặc trực tiếp ngự trên pháp bảo bay lượn trên không trung, tạo thành một khung cảnh vô cùng sống động.
"Lão đại, chúng ta tìm một nơi nghỉ chân trước, sau đó tiểu đệ sẽ đi nghe ngóng tin tức, "Lâm Phong đề nghị.
"Không cần, "Trần Trường Sinh xua tay. "Tìm một quán trà đi. Vừa nghỉ chân, vừa nghe ngóng luôn một thể. Ta thấy trên mấy cái phim hay làm thế lắm. "
Lâm Phong nghe vậy, trong lòng lại thầm thán phục. Lão đại quả nhiên kinh nghiệm phong phú! Quán trà là nơi tam giáo cửu lưu tụ tập, tin tức lưu thông nhanh nhất. Một việc nhỏ như vậy cũng ẩn chứa trí tuệ của người từng trải! Y lập tức gật đầu:"Vâng, Lão đại nói phải! "
Hai người nhanh chóng tìm được một quán trà có tên là"Thính Phong Các"ở ngay trung tâm thành. Quán trà này có ba tầng, khách ra vào nườm nượp, không khí vô cùng náo nhiệt. Họ tìm một bàn trống ở góc tầng hai, gần cửa sổ, vừa có thể quan sát đường phố, vừa có thể nghe được chuyện trò của các bàn xung quanh.
Sau khi gọi một ấm trà linh quả và vài đĩa điểm tâm, Trần Trường Sinh liền bắt đầu công cuộc ăn uống của mình, hoàn toàn không quan tâm đến xung quanh. Lâm Phong thì im lặng nhấp trà, nhưng đôi tai lại đang lắng nghe tất cả những cuộc trò chuyện trong quán.
Quả nhiên không ngoài dự đoán của"Lão đại", chỉ ngồi một lúc, y đã nghe được vô số tin tức hữu ích.
"Các vị nghe gì chưa? Ba ngày nữa, đại hội Luyện đan do Đan Minh tổ chức sẽ chính thức khai mạc tại Thiên Phong Thành đó! Nghe nói lần này có cả Đan Vương từ Trung Châu đến làm giám khảo! "một tu sĩ bàn bên cạnh nói với giọng đầy hưng phấn.
"Thật sao? Đại hội Luyện đan năm năm một lần, lần nào cũng là một sự kiện lớn! Vô số đan dược quý hiếm sẽ xuất hiện, còn có thể chiêm ngưỡng tài nghệ của các Luyện đan sư hàng đầu! "
"Đúng vậy! Ta đến đây chính là vì đại hội này. Hy vọng có thể mua được một viên Phá Chướng Đan, giúp ta đột phá bình cảnh! "
Lâm Phong khẽ gật đầu. Đại hội Luyện đan, đây quả là một tin tức quan trọng. Có lẽ họ có thể tìm được một vài loại đan dược hữu ích ở đây.
Đúng lúc này, một cuộc trò chuyện khác ở một bàn xa hơn lại thu hút sự chú ý của y.
"Đại hội Luyện đan thì hay thật đấy, nhưng các ngươi có biết tin gì còn nóng hơn không? "một gã đàn ông mặt sẹo, trông có vẻ là một lính đánh thuê, hạ giọng một cách thần bí.
"Tin gì? Nói mau! "
"Thánh nữ Băng Cung, Tuyết Nguyệt tiên tử, cũng đang có mặt tại Thiên Phong Thành! "
"Cái gì? Tuyết Nguyệt tiên tử? Đệ nhất mỹ nhân Bắc Nguyên trong truyền thuyết? "Cả bàn trà lập tức xôn xao. Ngay cả những bàn xung quanh cũng bị thu hút, quay đầu lại lắng nghe.
"Chính xác! "Gã mặt sẹo đắc ý nói. "Ta có một huynh đệ làm việc cho Vạn Bảo Các, hắn tận mắt nhìn thấy nàng ấy đến hỏi mua một loại linh dược cực kỳ hiếm tên là'Cửu Diệp Băng Hồn Liên'. Nghe nói là để chữa thương cho sư phụ của nàng, Băng Cung Cung chủ. "
"Trời ạ! Tuyết Nguyệt tiên tử không chỉ đẹp như tiên nữ, mà còn hiếu thảo như vậy! Thật đáng ngưỡng mộ! "
"Nhưng Cửu Diệp Băng Hồn Liên là thiên tài địa bảo trong truyền thuyết, Vạn Bảo Các làm sao có được chứ? Nghe nói nó chỉ mọc ở những nơi cực hàn, lại có yêu thú mạnh mẽ canh giữ. "
"Đúng vậy, nên nàng ấy không mua được. Nghe nói bây giờ nàng ấy đang chuẩn bị một mình tiến vào Băng Phong Sơn Mạch ở phía bắc thành để tìm kiếm. Chậc chậc, thật là một nữ tử kiên cường! "
Lâm Phong nghe đến đây, trong lòng không khỏi dâng lên một sự kính nể. Một mình tiến vào Băng Phong Sơn Mạch, nơi được mệnh danh là một trong những tuyệt địa của khu vực, chỉ để tìm thuốc cho sư phụ. Vị Thánh nữ này quả nhiên có khí phách.
Hai tin tức này, một về đại hội, một về mỹ nhân, đã trở thành chủ đề bàn tán chính của cả quán trà. Ai nấy đều vô cùng hào hứng.
Chỉ có một người là hoàn toàn không bị ảnh hưởng.
Trần Trường Sinh vẫn đang cặm cụi xử lý đĩa bánh bao cuối cùng. Hắn ăn xong, uống một ngụm trà, rồi thở ra một hơi thỏa mãn. Hắn chẳng quan tâm đến đại hội Luyện đan hay Thánh nữ Băng Cung gì cả. Đan dược thì hắn không dùng được, còn mỹ nhân thì cũng không ăn được.
Hắn đang định giục Lâm Phong đi tìm khách điếm để ngủ một giấc, thì một câu chuyện lọt vào tai hắn, khiến cho đôi mắt đang lim dim của hắn đột nhiên mở to.
Ở một góc khuất, một gã ăn mày già, quần áo rách rưới, đang vừa gặm một cái bánh bao chay vừa nói chuyện với một người bạn đồng hành.
". .. Ông không biết đâu, cái thành này cái gì cũng đắt đỏ, chỉ có một nơi là đáng tiền thôi, "lão ăn mày nói, miệng đầy bánh.
"Nơi nào? "
"Ở cuối con hẻm phía tây, có một quán mì không tên của một lão già gàn dở. Quán đó chỉ bán một món duy nhất: mì bò kéo tay. "
"Mì bò thì có gì đặc biệt chứ? "
"Đặc biệt lắm! "Lão ăn mày nuốt ực một cái, đôi mắt sáng lên. "Sợi mì của lão ấy, không biết làm bằng bột gì, kéo bằng công phu gì, mà nó dai. .. nó dai đến mức không thể tưởng tượng nổi! Ta đã từng thấy có một tu sĩ Luyện Thể kỳ, ăn xong còn xin một sợi mì chưa nấu, dùng nó để trói một con lợn rừng mà không hề đứt! "
"Thật không? "
"Thật hơn cả vàng! Có người còn đồn rằng, nếu lấy sợi mì đó bện lại, có thể dùng làm dây thừng để leo tường thành cũng được! Nước dùng thì thơm ngọt, thịt bò thì mềm tan. Tuyệt phẩm! Tuyệt phẩm nhân gian! "
"Keng! "
Chiếc chén trà trên tay Trần Trường Sinh rơi xuống bàn, phát ra một tiếng động giòn tan.
Tất cả mọi người trong quán trà đều giật mình quay lại nhìn. Họ thấy vị"phàm nhân"lúc nãy còn đang lơ mơ buồn ngủ, giờ đây hai mắt lại sáng rực như hai ngọn đuốc, toàn thân tỏa ra một luồng khí thế. .. đói khát mãnh liệt.
Hắn quay phắt sang nhìn Lâm Phong, người cũng đang ngơ ngác không hiểu chuyện gì.
"Lâm Phong! "giọng Trần Trường Sinh có chút run rẩy vì kích động. "Chúng ta. .. đi ăn mì! "
Lâm Phong sững sờ.
Cái gì? Ăn mì?
Y vừa mới nghe được hai tin tức động trời, một là về đại hội có thể ảnh hưởng đến cả khu vực, một là về hành tung của một nhân vật lớn như Thánh nữ Băng Cung. Y đang định bụng sẽ báo cáo lại với"Lão đại", để ngài ấy quyết định xem nên hành động thế nào.
Vậy mà, Lão đại lại không hề quan tâm đến những chuyện đó. Thứ duy nhất lọt vào tai ngài ấy, lại là một quán mì ở trong hẻm?
Lâm Phong nhìn vẻ mặt đầy hưng phấn và nghiêm túc của Trần Trường Sinh, bộ não của y lại bắt đầu quá trình tự diễn giải.
Tại sao? Tại sao Lão đại lại hứng thú với một quán mì bình thường như vậy?
Sợi mì. .. dai đến mức có thể làm dây thừng?
Dai. ..
Lâm Phong như có một luồng điện chạy dọc sống lưng. Y hiểu rồi! Lại một lần nữa, y đã hiểu được thâm ý của Lão đại!
"Dai"ở đây không chỉ là nói về sợi mì! Lão đại đang dùng một hình ảnh ẩn dụ! "Dai"chính là sự kiên cường, là sự bền bỉ, là sự dẻo dai! Đó chính là bản chất của"Đạo"mà ngài ấy vẫn luôn thể hiện! Thân thể của ngài ấy, không phải cũng"dai"đến mức không gì phá hủy được sao? Ý chí của ngài ấy, không phải cũng"dai"đến mức có thể đối đầu với cả Thiên Đạo sao?
Quán mì này, chắc chắn không phải là một quán mì bình thường! Lão chủ quán gàn dở kia, có lẽ cũng là một vị kỳ nhân dị sĩ đang ẩn mình! Món mì đó, không phải là thức ăn, mà là một loại"Đạo vị"!
Lão đại không phải là muốn đi ăn. Ngài ấy là muốn đi"cầu Đạo"! Ngài ấy đang dùng phương thức của riêng mình để nhắc nhở ta, đừng bị những sự kiện hào nhoáng bên ngoài như đại hội Luyện đan hay danh tiếng của Thánh nữ làm cho mờ mắt. Đại Đạo chân chính, thường ẩn mình ở những nơi bình dị, tầm thường nhất!
Nghĩ đến đây, Lâm Phong cảm thấy hổ thẹn cho sự nông cạn của mình. Y vội vàng đứng dậy, ánh mắt nhìn Trần Trường Sinh cũng trở nên nóng rực như lúc y vừa lĩnh ngộ kiếm ý.
"Vâng, Lão đại! Tiểu đệ hiểu rồi! Chúng ta đi ăn mì! "giọng nói của y đầy kiên định và quyết tâm, như thể sắp bước vào một trận chiến sinh tử.
Trần Trường Sinh hài lòng gật đầu. Hắn không biết tên nhóc này lại"hiểu"ra cái gì, nhưng chỉ cần được đi ăn là tốt rồi.
Hắn ném một viên linh thạch lên bàn, không thèm đợi tiền thối lại, rồi hùng hổ đi trước. "Đi! Đi về phía tây! "
Lâm Phong vội vàng đi theo sau.
Cả quán trà nhìn theo bóng lưng của hai người, một người hưng phấn vì đồ ăn, một người hưng phấn vì"cầu Đạo", đang cùng nhau đi về một hướng, trong lòng đầy dấu chấm hỏi.
Cứ như vậy, bỏ qua đại hội Luyện đan sắp diễn ra, bỏ qua hành tung của đệ nhất mỹ nhân, hai người bắt đầu cuộc hành trình tìm kiếm"quán mì thần thánh"trong truyền thuyết.