Con hẻm phía tây của Thiên Phong Thành hoàn toàn khác biệt với sự phồn hoa náo nhiệt bên ngoài. Nó giống như một thế giới bị lãng quên, một vết sẹo cũ kỹ trên gương mặt tráng lệ của tòa thành. Ánh nắng bị những mái hiên san sát che khuất, chỉ còn lại những vệt sáng yếu ớt, loang lổ trên con đường lát đá xanh đã mọc đầy rêu. Không khí ở đây ẩm ướt, mang theo mùi của thời gian và sự mục nát. Hai bên là những bức tường cao, im lìm, không một tiếng động.
Đối với Lâm Phong, sự yên tĩnh đến quái dị này lại là một minh chứng cho sự cao thâm của"Đạo". Y tin rằng, Đại Đạo chân chính thường ẩn mình ở những nơi không ai ngờ tới nhất. Con hẻm này, càng vắng vẻ, càng âm u, lại càng chứng tỏ vị kỳ nhân bán mì kia không phải là người tầm thường. Y bước đi, lưng thẳng tắp, tay không rời chuôi kiếm, thần thức Trúc Cơ Kỳ lan tỏa ra xung quanh, cảnh giác với mọi động tĩnh. Y không phải cảnh giác với kẻ địch, mà là đang cố gắng cảm nhận cái"Đạo vận"vô hình mà y tin rằng đang lẩn khuất đâu đó trong không khí.
Đối với Trần Trường Sinh, sự yên tĩnh này chỉ đơn giản là. .. đáng sợ. Hắn không thích những nơi vắng vẻ như thế này, nó luôn gợi cho hắn nhớ đến những khu rừng đầy yêu thú hoặc những góc khuất ở Tạp Dịch Viện, nơi hắn thường bị"mượn"để thử chiêu. Nhưng có một thứ còn mạnh hơn cả nỗi sợ hãi, đó chính là cơn đói và sự tò mò về món mì"dai như dây thừng".
"Ngươi có ngửi thấy mùi gì không? "Trần Trường Sinh khịt khịt cái mũi, cố gắng tìm kiếm hương thơm của nước dùng và thịt bò trong không khí. Nhưng đáp lại hắn chỉ là mùi ẩm mốc.
"Tiểu đệ chỉ cảm nhận được một sự tĩnh lặng đến cực điểm, dường như mọi pháp tắc ở đây đều đang ngưng đọng lại, chờ đợi người có duyên đến lĩnh ngộ, "Lâm Phong đáp với vẻ mặt đầy nghiêm túc và thành kính.
Trần Trường Sinh liếc nhìn y, trong lòng thầm nghĩ:"Tên nhóc này lại lên cơn rồi. "
Hai người đi sâu vào trong hẻm. Con hẻm càng lúc càng hẹp lại, ngoằn ngoèo như ruột rắn. Đúng lúc Trần Trường Sinh bắt đầu mất kiên nhẫn, định bụng quay ra tìm một quán gà quay cho xong chuyện, thì từ phía trước, sau một khúc quanh, đột nhiên vang lên những tiếng binh khí va chạm"keng keng"chói tai, xen lẫn tiếng gió rít của pháp thuật.
"Có người đánh nhau! "Lâm Phong lập tức dừng bước, ánh mắt trở nên sắc bén.
"Lại đánh nhau! "Trần Trường Sinh thì mặt mày méo xệch, phản xạ đầu tiên là quay người tìm đường chạy.
Nhưng Lâm Phong đã nhanh hơn một bước. Y đưa tay ra, giữ chặt lấy vai áo của Trần Trường Sinh. "Lão đại, phía trước có chuyện! "
"Có chuyện thì kệ nó đi! Liên quan gì đến chúng ta? Mì. .. mì của ta quan trọng hơn! "Trần Trường Sinh cố gắng giãy ra.
"Không được! "Lâm Phong kiên quyết. "Chúng ta là tu sĩ chính đạo, gặp chuyện bất bình, sao có thể làm ngơ? Hơn nữa, đây có lẽ chính là thử thách mà vị kỳ nhân bán mì kia dành cho chúng ta! Chỉ những người có đạo tâm chính trực mới xứng đáng được thưởng thức'Đạo vị'của ngài ấy! "
Trần Trường Sinh nghe mà muốn khóc. Lại nữa rồi! Cái bộ não thần kỳ của tên nhóc này có thể diễn giải mọi thứ thành đạo lý được hay sao?
Không còn cách nào khác, hắn đành phải bị Lâm Phong kéo đi, rón rén tiến về phía có tiếng đánh nhau. Cả hai nấp sau một bức tường đổ, hé mắt ra quan sát.
Cảnh tượng trong một khoảng sân nhỏ hiện ra trước mắt họ.
Một nữ tử mặc bạch y như tuyết, dung mạo tuyệt mỹ nhưng lạnh lùng như băng sương, đang một mình chiến đấu với sáu gã tu sĩ mặc hắc y trùm kín mặt. Nữ tử này tay cầm một dải lụa trắng bạc, mềm mại nhưng lại sắc bén như thần binh. Dải lụa trong tay nàng múa lên như một con rồng bạc, lúc thì hóa thành hàng ngàn mũi kim băng tấn công, lúc thì lại hóa thành một tấm khiên băng vững chắc để phòng ngự. Mỗi một chiêu thức của nàng đều toát ra hàn khí kinh người, khiến cho mặt đất xung quanh cũng bị phủ một lớp sương trắng.
Tu vi của nàng không yếu, đã là Trúc Cơ trung kỳ. Nhưng sáu tên hắc y nhân kia cũng không phải dạng vừa, tên nào tên nấy đều là Trúc Cơ sơ kỳ, phối hợp với nhau vô cùng ăn ý, ra tay tàn độc, chiêu nào chiêu nấy đều nhắm vào chỗ hiểm. Chúng tạo thành một trận pháp đơn giản, vây chặt nữ tử vào giữa, không ngừng tiêu hao linh lực của nàng.
"Thánh nữ Băng Cung, Tuyết Nguyệt! "Lâm Phong lập tức nhận ra thân phận của nữ tử kia. Y đã từng nhìn thấy bức họa của nàng trong một cuốn"Thiên Hạ Mỹ Nhân Phổ". Không ngờ người thật còn đẹp và có khí chất hơn trong tranh gấp mười lần.
"Bọn chúng là người của Hắc Sát Giáo! "Lâm Phong lại nhận ra lai lịch của đám hắc y nhân qua những chiêu thức âm độc của chúng. Hắc Sát Giáo và Băng Cung là hai thế lực tử thù ở Bắc Nguyên.
Thấy mỹ nhân gặp nạn, lại là người của chính đạo đang bị ma đầu vây công, máu nóng trong người Lâm Phong lập tức sôi lên. Y không còn một chút do dự nào.
"Yêu nữ Băng Cung, hôm nay chính là ngày giỗ của ngươi! Ngoan ngoãn bó tay chịu trói, theo chúng ta về giáo chủ còn có thể được toàn thây! "một tên hắc y nhân cầm đầu cười gằn.
Tuyết Nguyệt không nói một lời, ánh mắt lạnh như băng, dải lụa trong tay càng thêm sắc. Nhưng nàng đã chiến đấu một thời gian dài, linh lực đã tiêu hao không ít, dần dần rơi vào thế hạ phong.
"Lão đại, tiểu đệ đi trước một bước! "Lâm Phong quay sang nói với Trần Trường Sinh một câu, rồi không đợi hắn kịp phản ứng, y đã như một cơn gió, rút Thanh Phong Kiếm ra, hét lớn một tiếng đầy chính khí.
"Bọn ma đầu các ngươi thật to gan! Dám ở Thiên Phong Thành hành hung người của chính đạo! Có Lâm Phong ta ở đây, các ngươi đừng hòng làm càn! "
Dứt lời, y hóa thành một vệt kiếm quang, xông thẳng vào vòng chiến.
Trần Trường Sinh đứng sau bức tường, nhìn thấy cảnh này chỉ biết ôm đầu. "Trời ạ! Tên ngốc này! "
Hắn không quan tâm đến mỹ nhân hay ma đầu, hắn chỉ muốn đi ăn mì. Bây giờ Lâm Phong đã xông ra, kế hoạch ăn mì của hắn coi như đổ bể. Hơn nữa, đánh nhau thì chắc chắn sẽ có đau đớn.
"Phải chuồn thôi! "
Trần Trường Sinh không chút do dự, quay người, rón rén đi ngược lại, cố gắng không gây ra một tiếng động. Hắn quyết định bỏ mặc tên tiểu đệ nhiệt huyết thái quá này. Cùng lắm thì lát nữa quay lại nhặt xác cho y là được.
Sự gia nhập của Lâm Phong lập tức phá vỡ thế cân bằng. Kiếm pháp của y chính trực, sắc bén, vừa hay khắc chế những chiêu thức âm độc của đám hắc y nhân. Y và Tuyết Nguyệt, một người dùng kiếm, một người dùng lụa, một nóng một lạnh, vô tình phối hợp với nhau khá ăn ý, tạm thời đẩy lùi được sự tấn công của kẻ địch.
Tên cầm đầu thấy tình hình không ổn, liền ra hiệu cho một tên thuộc hạ. Tên thuộc hạ đó gật đầu, lặng lẽ tách ra khỏi vòng chiến, nấp vào một góc tối, tay lăm lăm một cây chủy thủ đen kịt, rõ ràng là đang tìm cơ hội để đánh lén.
Trần Trường Sinh lúc này đã lùi ra được một đoạn khá xa. Hắn đang hí hửng vì sắp thoát khỏi nơi thị phi này, thì đột nhiên, một trong những tên hắc y nhân đang giao đấu với Lâm Phong, bị một chiêu"Kiếm Khí Trường Hà"của y đánh trúng, không kiểm soát được thân hình, bay ngược về phía sau.
Và hướng mà hắn bay tới, chính là con đường đào tẩu của Trần Trường Sinh.
"RẦM! "
Tên hắc y nhân đâm sầm vào người Trần Trường Sinh đang rón rén bỏ chạy.
"Ối! "Trần Trường Sinh bị đâm bất ngờ, lảo đảo suýt ngã.
Tên hắc y nhân thì bị một lực phản chấn kỳ lạ dội ngược lại, cảm thấy như mình vừa đâm vào một ngọn núi. Hắn ngã lăn ra đất, ngơ ngác không hiểu chuyện gì. Hắn nhìn thấy Trần Trường Sinh, một"phàm nhân"đang cản đường mình, lửa giận bốc lên.
"Cút ngay! "
Hắn gầm lên, không thèm suy nghĩ, tiện tay vung một chưởng đầy ma khí vào ngực Trần Trường Sinh, muốn đánh bay cái vật cản phiền phức này đi.
Trần Trường Sinh thấy một bàn tay đen kịt đập vào ngực mình, theo bản năng giơ tay lên đỡ. Nhưng đã quá muộn.
"BỐP! "
Một lực lượng mạnh mẽ đánh trúng ngực hắn. Cơn đau quen thuộc ập đến. Nhưng điều kỳ lạ là, lực lượng này không chỉ đẩy hắn lùi lại, mà còn khiến cả người hắn bay lên.
Hắn bay ngược về phía sau, vẽ một đường cong hoàn mỹ trong không trung, bay thẳng vào. .. trung tâm của vòng chiến.
Tất cả mọi người đang giao đấu đều sững sờ trước"vật thể bay không xác định"đột nhiên xuất hiện.
Tuyết Nguyệt lúc này đang phải một mình đối phó với ba tên hắc y nhân. Nàng vừa dùng dải lụa đẩy lùi được một tên, thì tên cầm đầu đã tìm thấy sơ hở, vung đao chém tới. Đồng thời, tên hắc y nhân nấp trong góc tối từ lúc nãy cũng đã tìm được cơ hội hoàn hảo. Hắn ném cây chủy thủ tẩm độc trong tay, hóa thành một vệt sáng đen, bay thẳng về phía sau lưng không được phòng bị của Tuyết Nguyệt.
Hai đòn tấn công, một trước một sau, khóa chặt mọi đường lui của nàng. Tuyết Nguyệt cảm nhận được nguy hiểm chết người, sắc mặt tái đi, trong lòng đã có chút tuyệt vọng.
Nhưng đúng vào khoảnh khắc đó.
"Bịch! "
Một vật thể mềm mềm (nhưng lại rất nặng) đột nhiên từ trên trời rơi xuống, đập vào lưng nàng.
Đó chính là Trần Trường Sinh.
Hắn đang trên đà bay ngược, vừa hay bay đến vị trí của Tuyết Nguyệt. Cả người hắn trở thành một tấm đệm thịt, hứng trọn cây chủy thủ tẩm độc đang bay tới.
"PHẬP! "
Cây chủy thủ cắm ngập vào lưng của Trần Trường Sinh.
"A! ĐAU! "
Trần Trường Sinh hét lên một tiếng thảm thiết. Cơn đau nhói từ sau lưng truyền đến, cộng với lực va chạm khi đập vào người Tuyết Nguyệt, khiến hắn cảm thấy lục phủ ngũ tạng của mình như bị đảo lộn.
"Lại đứa nào chơi đánh lén sau lưng! Có giỏi thì ra đây một chọi một! "Hắn vừa đau vừa tức giận gào lên.
Cả chiến trường, trong một khoảnh khắc, đã hoàn toàn im phăng phắc.
Tên hắc y nhân vừa ném chủy thủ, miệng há hốc, không thể tin vào mắt mình. Đòn tấn công toàn lực của hắn, lại bị một kẻ từ trên trời rơi xuống đỡ được?
Tên hắc y nhân vừa đẩy Trần Trường Sinh bay đi, cũng ngơ ngác. Hắn chỉ định đánh bay một tên phàm nhân, sao lại tạo ra một màn"anh hùng cứu mỹ nhân"kỳ lạ như vậy?
Lâm Phong đang định liều mạng xông đến cứu Tuyết Nguyệt, cũng đứng hình. Y nhìn"Lão đại"của mình, người rõ ràng đang tìm đường bỏ chạy, lại xuất hiện ở vị trí mấu chốt nhất, vào thời khắc quan trọng nhất, dùng thân mình để bảo vệ cho một người không quen biết.
Lâm Phong lại rơi vào trạng thái"giác ngộ".
Ta hiểu rồi! Ta lại hiểu rồi! Lão đại không phải là bỏ chạy! Ngài ấy đang dùng một phương thức mà người thường không thể lý giải được để quan sát toàn bộ cục diện! Hành động"lùi lại"của ngài ấy, chính là để tìm ra điểm yếu nhất của kẻ địch, tìm ra thời cơ ra tay hoàn hảo nhất! Cú bay ngược vừa rồi, không phải là bị động, mà là chủ động! Ngài ấy đã tính toán chính xác đến từng chi tiết, dùng chính thân thể của mình làm vũ khí, vừa hóa giải được đòn tấn công, vừa bảo vệ được đồng đội! Đây. .. đây chính là cảnh giới"thân pháp tùy tâm, vạn vật đều là công cụ"!
Tuyết Nguyệt thì là người chấn động nhất. Nàng cảm nhận được một vật nặng đập vào lưng, rồi một tiếng hét đau đớn vang lên ngay sau gáy. Nàng quay đầu lại, thấy một thiếu niên xa lạ, mặt mày nhăn nhó, đang đứng sát sau lưng mình. Một cây chủy thủ đen kịt cắm sâu vào lưng hắn, nhưng hắn dường như không bị chảy máu, chỉ luôn miệng kêu đau.
Nàng không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Nhưng nàng biết, người này, đã vô tình (hoặc cố ý), cứu nàng một mạng.
Sau vài giây im lặng chết chóc, tên cầm đầu của đám hắc y nhân là người đầu tiên phản ứng. Hắn nhìn Trần Trường Sinh, người vừa trúng một đòn chủy thủ tẩm kịch độc mà vẫn đứng vững, chỉ la lối om sòm, trong mắt lóe lên một vẻ kinh dị.
"Tên này. .. có vấn đề! "hắn gầm lên. "Đừng quan tâm đến con yêu nữ Băng Cung nữa! Giết tên kỳ quái này trước cho ta! "
Hắn nhận ra, sự xuất hiện của Trần Trường Sinh đã hoàn toàn phá vỡ kế hoạch của chúng. Kẻ có thể chất phòng ngự kinh người như vậy, nếu không giải quyết trước, sẽ là một mối họa cực lớn.
Nhận được mệnh lệnh, năm tên hắc y nhân còn lại lập tức từ bỏ Tuyết Nguyệt và Lâm Phong, đồng loạt quay sang, ánh mắt hung tàn khóa chặt lấy Trần Trường Sinh.
Trần Trường Sinh lúc này vẫn còn đang xoa xoa cái lưng đau điếng của mình. Hắn rút cây chủy thủ ra, thấy nó không có một giọt máu nào, liền tiện tay vứt xuống đất. Hắn ngẩng đầu lên, thấy năm cặp mắt đầy sát khí đang nhìn mình chằm chằm.
Hắn ngơ ngác.
"Sao lại nhìn ta? À, cho tại hạ hỏi có quán mì nào gần đây không ạ"