Câu hỏi của chưởng môn Triệu Sơn Hà lơ lửng trong không khí, đơn giản nhưng lại nặng tựa ngàn cân.
"Trần Trường Sinh, nghe nói ngươi. .. rất cứng, đúng không? "
Trần Trường Sinh ngớ người, đầu óc trống rỗng. Rất cứng? Đây là lời khen hay lời chê? Hắn chỉ biết theo bản năng mà gật đầu một cái, rồi lại vội vàng lắc đầu, cuối cùng đành cúi gằm mặt, không biết nên trả lời thế nào.
Hắn cứng thật. Cứng đến mức đau khổ.
Nhìn bộ dạng lúng túng của hắn, Vương trưởng lão râu đỏ hừ lạnh một tiếng, bước ra khỏi hàng, chắp tay với chưởng môn:"Chưởng môn, lời đồn khó tin. Muốn biết thực hư, cứ để lão phu thử một lần là rõ! "
Nói rồi, ông ta không đợi chưởng môn đồng ý, ánh mắt lóe lên một tia sắc bén, linh lực của một tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ đỉnh phong bộc phát. Một luồng khí nóng rực bao bọc lấy bàn tay phải của ông ta, biến nó thành màu đỏ rực như sắt nung.
"Xích Dương Chưởng! "
Vương trưởng lão quát lớn, tung một chưởng về phía Trần Trường Sinh. Đây là một trong những tuyệt kỹ của ông ta, một chưởng này đủ sức đánh tan một tảng đá lớn. Ông ta chỉ dùng ba thành công lực, nhưng cũng đủ để một đệ tử Luyện Khí hậu kỳ phải trọng thương.
Trần Trường Sinh thấy một vệt đỏ lao về phía mình, theo phản xạ muốn né tránh, nhưng áp lực từ tu vi của trưởng lão khiến hai chân hắn như bị đóng đinh tại chỗ. Hắn chỉ kịp nhắm mắt lại.
"BỐP! "
Một tiếng trầm đục vang lên. Cú chưởng vững vàng đánh trúng ngực Trần Trường Sinh.
Một cơn đau kinh hoàng bùng nổ từ lồng ngực, lan tỏa ra khắp cơ thể. Cơn đau này còn mãnh liệt hơn Hỏa Cầu Thuật của Vương sư huynh gấp trăm lần. Hắn cảm giác như lồng ngực mình bị một cây búa tạ nện vào, lục phủ ngũ tạng đều bị chấn động, xương cốt như muốn vỡ vụn.
Hắn lảo đảo lùi lại hai bước, mặt trắng bệch như tờ giấy, mồ hôi lạnh túa ra ướt đẫm lưng áo. Hắn cắn chặt răng để không kêu lên thành tiếng, nhưng tiếng rên rỉ đau đớn vẫn thoát ra qua kẽ răng.
Thế nhưng. .. cũng chỉ có vậy.
Sau cú lảo đảo, hắn lại đứng vững. Hắn cúi đầu nhìn xuống ngực, nơi vừa bị trúng chưởng. Lớp áo vải thô ránh toạt nhưng lớp da trong trắng nõn nguyên vẹn, không một nếp nhăn.
Cả đại điện chìm trong sự im lặng chết chóc.
Vương trưởng lão đứng sững tại chỗ, bàn tay phải vẫn còn giữ tư thế xuất chưởng, mắt mở to không thể tin nổi. Ông cảm nhận rõ ràng cú chưởng của mình đã đánh trúng mục tiêu, nhưng luồng linh lực nóng rực vừa chạm vào cơ thể đối phương liền như đá chìm đáy biển, biến mất không dấu vết. Ngược lại, một luồng phản chấn kỳ lạ dội ngược lại, khiến cả cánh tay ông ta tê rần.
"Chuyện. .. chuyện này. .. "Ông ta lẩm bẩm, giọng run run.
Các vị trưởng lão khác cũng đứng bật dậy, gương mặt đầy vẻ kinh hãi. Họ tận mắt chứng kiến một tu sĩ Trúc Cơ dùng tuyệt kỹ tấn công, mà người chịu đòn chỉ lùi lại hai bước. Đây không phải là"cứng"nữa, đây là"bất hoại"!
Chưởng môn Triệu Sơn Hà hít một hơi thật sâu, trong đôi mắt già nua lóe lên một tia sáng cuồng nhiệt. Canh bạc này, có lẽ thật sự có cơ hội thắng!
"Tốt! Rất tốt! "Ông vỗ mạnh xuống tay vịn ghế, đứng dậy. "Trần Trường Sinh, từ hôm nay, ngươi không cần làm tạp dịch nữa. Ngươi có một nhiệm vụ quan trọng hơn. "
Trần Trường Sinh vẫn còn đang chìm trong cơn đau âm ỉ, nghe vậy thì ngẩng đầu lên, ánh mắt mờ mịt. Nhiệm vụ quan trọng? Chẳng lẽ là. .. làm bao cát cho các trưởng lão? Nghĩ đến đây, mặt hắn càng thêm tái mét.
Ba ngày sau.
Mặt trời còn chưa lên khỏi đỉnh núi, nhưng không khí tại Thanh Vân Môn đã căng như dây đàn. Tiếng chuông báo động dồn dập vang lên, từng hồi từng hồi gấp gáp, xé toang sự yên tĩnh của buổi sớm.
Dưới chân núi, trên con đường mòn duy nhất dẫn lên sơn môn, bụi mù bốc lên ngút trời. Gần trăm bóng người mặc hắc y, mặt mày hung tợn, tay cầm đủ loại binh khí, đang hùng hổ tiến lên. Dẫn đầu là một gã đàn ông cao lớn, râu quai nón, mặc một bộ giáp da màu đen, vai vác một thanh đại đao to bản. Hắn chính là đại ca của Hắc Phong Trại, Hắc Phong Lang.
"Lũ rùa rụt cổ Thanh Vân Môn! Mau ra đây nộp mạng cho ta! "Hắn gầm lên, âm thanh chứa đầy linh lực, vang vọng khắp thung lũng.
Trên quảng trường trước sơn môn, chưởng môn Triệu Sơn Hà đã dẫn theo toàn bộ trưởng lão và hơn hai trăm đệ tử xếp thành trận thế, sắc mặt ai nấy đều vô cùng nghiêm trọng. So với khí thế hung hãn của đám cướp Hắc Phong Trại, phe Thanh Vân Môn trông yếu ớt và lo lắng hơn hẳn.
Và đứng ở vị trí hàng đầu, trước cả chưởng môn và các vị trưởng lão, là một bóng người đơn độc.
Trần Trường Sinh.
Hắn đang mặc một bộ quần áo mới, sạch sẽ hơn thường ngày một chút. Ba ngày nay, hắn được"bồi dưỡng"đặc biệt, không phải làm việc, được ăn ngon ngủ kỹ. Nhưng hắn chẳng vui vẻ chút nào. Hắn biết bữa ăn này không hề miễn phí.
"Trường Sinh, nhớ kỹ lời ta dặn. "Lý trưởng lão đứng sau lưng, vỗ vai hắn, giọng điệu vừa trịnh trọng vừa có chút áy náy. "Ngươi chỉ cần đứng yên. Bất kể xảy ra chuyện gì, cũng không được di chuyển, không được chạy. Cứ đứng yên là được. Mọi chuyện còn lại, cứ giao cho chúng ta. "
Đứng yên? Trần Trường Sinh cười khổ trong lòng. Ngoài việc đứng yên chịu đòn ra, hắn còn làm được gì khác chứ?
Hắc Phong Lang dẫn đám lâu la đến trước trận, nhìn thấy đội hình kỳ quặc của Thanh Vân Môn thì không khỏi bật cười ha hả.
"Ha ha ha! Triệu Sơn Hà, lão già nhà ngươi bị úng nước rồi à? Cho một tên nhóc miệng còn hôi sữa ra đứng đầu chịu chết? Thanh Vân Môn các ngươi hết người rồi sao? "
Hắn liếc nhìn Trần Trường Sinh, thấy hắn chỉ là một thiếu niên gầy gò, không có chút dao động linh lực nào, trong mắt càng lộ vẻ khinh thường.
Triệu Sơn Hà hừ lạnh:"Hắc Phong Lang, đừng có ngông cuồng. Hôm nay chính là ngày tàn của Hắc Phong Trại các ngươi! "
"Vậy sao? Để ta xem các ngươi có bản lĩnh gì! "Hắc Phong Lang cười gằn, không thèm nhiều lời. Hắn quyết định phải lập uy, phải dùng một đòn đánh tan sự chống cự yếu ớt này. Hắn vung thanh đại đao trên vai, linh lực Trúc Cơ trung kỳ cuồn cuộn rót vào thân đao, khiến nó phát ra những tiếng"ong ong".
"Cuồng Phong Đao Pháp - Nhất Đao Đoạn Sơn Hà! "
Hắn gầm lên một tiếng, vung đao chém xuống. Một luồng đao khí màu đen khổng lồ, mang theo tiếng gió rít gào, hung hãn chém về phía Trần Trường Sinh. Uy lực của một đòn này còn mạnh hơn cú chưởng của Vương trưởng lão không biết bao nhiêu lần.
Các đệ tử Thanh Vân Môn ở phía sau thấy cảnh này đều sợ hãi đến mặt cắt không còn giọt máu, có người còn nhắm chặt mắt lại không dám nhìn.
Trần Trường Sinh nhìn luồng đao khí sắc bén đang phóng lớn trong mắt mình, toàn thân cứng đờ. Cảm giác tử vong quen thuộc lại ập đến. Hắn chỉ có một suy nghĩ duy nhất trong đầu:"Lần này chắc chết thật rồi. .. "
"XOẸT! "
Đao khí chém trúng người hắn.
Một cơn đau xé rách trời đất, một cơn đau mà hắn chưa từng trải qua trong đời. Hắn cảm giác như cơ thể mình bị một ngọn núi đè lên rồi nghiền nát, từng tấc da thịt, từng khúc xương đều đang gào thét trong đau đớn. Đầu óc hắn nổ tung, trước mắt chỉ còn một màu trắng xóa.
Nhưng, hắn không chết.
Khi cơn đau đỉnh điểm qua đi, tầm mắt hắn dần rõ lại. Hắn vẫn đang đứng, tuy hai chân có hơi run rẩy. Hắn cúi đầu nhìn, quần áo trước ngực bị chém rách một đường dài, nhưng làn da bên trong. .. vẫn hoàn hảo không một vết xước.
Sự im lặng bao trùm cả chiến trường.
Nụ cười đắc ý trên mặt Hắc Phong Lang cứng lại, thay vào đó là vẻ kinh ngạc tột độ. Hắn không thể tin vào mắt mình. Một đòn toàn lực của hắn, đủ để chém một tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ thành hai nửa, lại không thể làm gì được một tên nhóc vô danh?
"Không. .. không thể nào! "
Hắn gầm lên như một con thú bị thương, cảm thấy danh dự của mình bị sỉ nhục nặng nề.
"Ta không tin! Chết đi cho ta! "
Hắn điên cuồng vung đao, từng nhát từng nhát chém tới. Đao khí dọc ngang, tiếng gió gào thét. Hắn dùng hết tất cả các chiêu thức của Cuồng Phong Đao Pháp. Sau khi đao pháp không hiệu quả, hắn lại chuyển sang pháp thuật. Hỏa cầu, băng tiễn, phong đao. .. đủ mọi loại pháp thuật cấp thấp và trung cấp bay về phía Trần Trường Sinh như mưa.
"BÙM! BỐP! XOẸT! "
Quảng trường trước sơn môn biến thành một bãi pháo hoa hỗn loạn. Trần Trường Sinh đứng giữa tâm bão, hứng chịu tất cả. Mỗi một đòn đánh là một lần đau đến chết đi sống lại. Hắn không còn cảm nhận được gì khác ngoài sự đau đớn. Hắn cắn chặt môi đến bật máu, nhưng vẫn ghi nhớ lời dặn của trưởng lão, hai chân như mọc rễ xuống đất, kiên quyết không lùi một bước.
Cả hai bên đều hóa đá.
Đám cướp Hắc Phong Trại há hốc mồm, quên cả việc tấn công. Họ nhìn thủ lĩnh của mình như một kẻ điên đang tấn công vào một ngọn núi không thể lay chuyển.
Các đệ tử và trưởng lão Thanh Vân Môn cũng sững sờ. Họ biết Trần Trường Sinh rất cứng, nhưng không ngờ lại cứng đến mức độ thần thánh thế này. Trong mắt họ, bóng dáng gầy gò của Trần Trường Sinh lúc này bỗng trở nên cao lớn lạ thường.
Thời gian trôi qua, các đòn tấn công của Hắc Phong Lang ngày càng yếu đi. Hắn thở hồng hộc, linh lực trong cơ thể đã cạn kiệt, mồ hôi ướt đẫm cả người, cánh tay cầm đao run lên bần bật. Hắn nhìn Trần Trường Sinh vẫn đứng sừng sững ở đó, trong mắt không còn sự hung hãn, chỉ còn lại sự hoảng sợ và tuyệt vọng.
"Quái. .. quái vật. .. "Hắn lẩm bẩm, lảo đảo lùi lại.
Chính lúc này, Triệu Sơn Hà mới bừng tỉnh. Ông hét lớn, giọng đầy phấn khích:"Cơ hội đến rồi! Toàn thể đệ tử, giết! "
Các trưởng lão và đệ tử Thanh Vân Môn như được tiếp thêm sức mạnh, gầm lên rồi xông về phía đám cướp đã sớm mất hết tinh thần chiến đấu.
Trần Trường Sinh lúc này đầu óc vẫn còn ong ong vì đau. Hắn thấy Hắc Phong Lang đã kiệt sức, đang quay người định bỏ chạy. Không biết sức mạnh từ đâu trỗi dậy, có lẽ là sự uất ức bị dồn nén bấy lâu nay. Hắn lảo đảo bước tới.
Toàn bộ linh lực ít ỏi mà hắn tích tụ được trong cơ thể, cái thứ linh lực mà các trưởng lão nói là"vô dụng", được hắn dồn cả vào nắm tay phải.
Hắn vung một cú đấm. Một cú đấm trông rất bình thường, không có khí thế, không có uy lực, giống như một người phàm đang đánh nhau.
"Bình Phàm Quyền. "
Cú đấm nhẹ nhàng đáp lên mặt Hắc Phong Lang, người đã kiệt sức không còn chút sức lực để né tránh.
"Bốp. "
Một âm thanh không lớn lắm vang lên.
Sau đó, tất cả mọi người đều thấy, Hắc Phong Lang, đại ca Hắc Phong Trại uy chấn một phương, trợn ngược hai mắt, rồi ngã ngửa ra đất, bất tỉnh nhân sự.
Cả chiến trường đang hỗn loạn bỗng nhiên khựng lại.
Tất cả mọi ánh mắt, của Thanh Vân Môn và cả Hắc Phong Trại, đều đổ dồn vào Trần Trường Sinh.
Hắn đứng đó, lảo đảo, xoa xoa nắm tay vừa đấm của mình, mặt nhăn nhó vì đau.
Trong khoảnh khắc đó, một tin đồn bắt đầu được hình thành. Thanh Vân Môn có một vị chiến thần bất đắc dĩ, thân thể như sắt thép, một quyền định càn khôn.
Người ta gọi hắn là. .. Trần Thiết Thân