Thiên Hạ Đệ Nhất Bao Cát

Chương 5: Danh Tiếng Phiền Phức





Trận chiến với Hắc Phong Trại kết thúc với một chiến thắng không thể tin nổi dành cho Thanh Vân Môn. Đám cướp còn sống sót, sau khi thấy đại ca của mình bị hạ gục bởi một cú đấm trông như gãi ngứa, đã hoàn toàn mất đi ý chí chiến đấu, kẻ thì quỳ xuống xin hàng, kẻ thì vứt bỏ vũ khí quay đầu bỏ chạy.
Thanh Vân Môn đã thắng.
Cả tông môn chìm trong biển lửa của sự hân hoan. Các đệ tử ôm chầm lấy nhau, hò reo vang dội. Chưởng môn Triệu Sơn Hà và các vị trưởng lão, dù cố gắng giữ vẻ uy nghiêm, cũng không giấu được nụ cười mãn nguyện trên môi. Cơ nghiệp của tổ tiên đã được bảo vệ.
Và trung tâm của sự chú ý, người hùng của trận chiến, Trần Trường Sinh, hay bây giờ nên gọi là"Trần Thiết Thân", đang được các sư huynh đệ công kênh trên vai, tung hô như một vị thần giáng thế.
"Trần sư đệ muôn năm! "
"Thiết Thân sư huynh thật lợi hại! "
"Một quyền đánh gục Trúc Cơ kỳ, đúng là thần nhân! "
Đối mặt với sự cuồng nhiệt này, Trần Trường Sinh chỉ có thể nặn ra một nụ cười méo xệch. Hắn muôn năm? Hắn chỉ muốn nằm bẹp một chỗ ngay bây giờ. Toàn thân hắn đang ê ẩm, đau nhức đến từng thớ thịt. Cơn đau từ hàng trăm đòn tấn công của Hắc Phong Lang vẫn còn âm ỉ, dai dẳng như giòi trong xương. Hắn cảm thấy như mình vừa bị một đàn voi rừng giẫm qua giẫm lại suốt mấy canh giờ.
Anh hùng? Hắn chỉ thấy mình là bao cát xui xẻo nhất thiên hạ.
Sau màn tung hô, hắn được đưa về một căn phòng dành cho đệ tử nội môn, sạch sẽ và rộng rãi hơn căn phòng cũ của hắn ở Tạp Dịch Viện rất nhiều. Hắn được ban cho rất nhiều thuốc trị thương, linh thạch và cả những lời khen ngợi không ngớt từ các trưởng lão.
Nhưng những thứ đó có ích gì chứ? Thuốc trị thương không có tác dụng với một cơ thể không có vết thương. Linh thạch hắn cũng không hấp thu được. Lời khen ngợi thì càng không thể làm giảm đi sự đau đớn của hắn.
Hắn chỉ muốn được yên.
Thế nhưng, "danh tiếng"là một thứ phiền phức. Nó đến mà không cần hỏi ý kiến chủ nhân, và một khi đã đến thì không dễ gì đuổi đi.
Tin tức về trận chiến ở Thanh Vân Môn nhanh chóng lan ra ngoài như một cơn bão. Một tông môn hạng bét đã đánh tan một băng cướp khét tiếng. Chuyện này vốn đã đủ gây chú ý. Nhưng chi tiết gây sốc nhất, khiến tất cả các tu sĩ nghe được đều phải bàn tán, chính là sự xuất hiện của"Trần Thiết Thân".
Một đệ tử không tu vi, dùng thân thể trần trụi đỡ trọn toàn bộ công kích của một tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ mà không hề hấn gì, cuối cùng dùng một quyền hạ gục đối thủ.
Chuyện này nghe hoang đường hơn cả tiểu thuyết.
"Các ngươi nghe gì chưa? Thanh Vân Môn có một kỳ tài Luyện Thể đó! "
"Nghe nói thân thể còn cứng hơn cả pháp bảo Huyền Khí! "
"Ta không tin. Chắc chắn là Thanh Vân Môn phao tin đồn nhảm để nâng cao danh tiếng thôi. "
"Có phải đồn nhảm hay không, đến xem thử là biết! "
…. .Thế là, những ngày tháng"địa ngục"thực sự của Trần Trường Sinh bắt đầu.
Nếu như trước kia, cuộc sống của hắn chỉ là địa ngục cấp độ tông môn, thì bây giờ nó đã được nâng cấp lên thành địa ngục cấp độ khu vực.
Các tu sĩ hiếu kỳ từ những môn phái lân cận bắt đầu kéo đến Thanh Vân Môn. Họ đến với đủ mọi lý do cao thượng:"giao lưu học hỏi", "kết giao bằng hữu", "thảo luận đạo pháp". Nhưng mục đích thực sự của tất cả bọn họ chỉ có một: thử xem Trần Trường Sinh có thật sự cứng như lời đồn không.
Người đầu tiên đến là một nhóm đệ tử của Thiết Quyền Môn, một môn phái chuyên về Luyện Thể. Họ hùng hổ tìm đến Trần Trường Sinh, nói muốn"thỉnh giáo"về con đường Luyện Thể.
"Trần sư huynh, tại hạ nghe danh đã lâu. Hôm nay xin được lĩnh giáo một hai chiêu! "Một gã đệ tử Thiết Quyền Môn cơ bắp cuồn cuộn, cúi người nói, nhưng ánh mắt thì đầy vẻ khiêu khích.
Trần Trường Sinh còn chưa kịp từ chối, chưởng môn và các trưởng lão đã cười ha hả đồng ý. Đối với họ, đây là cơ hội tuyệt vời để khoe khoang"vũ khí bí mật"và nâng cao uy danh của tông môn.
Thế là, dưới sự chứng kiến của đông đảo đệ tử hai phái, Trần Trường Sinh lại bị đẩy ra làm bia tập. Gã đệ tử Thiết Quyền Môn kia tung ra những cú đấm đầy uy lực, tiếng gió rít lên từng hồi. Mỗi cú đấm giáng xuống người Trần Trường Sinh đều khiến hắn đau đến nổ đom đóm mắt.
Sau nửa canh giờ, gã đệ tử kia mệt lử, hai nắm đấm sưng đỏ, còn Trần Trường Sinh vẫn đứng vững, chỉ có sắc mặt là ngày càng khó coi.
"Quả. .. quả nhiên danh bất hư truyền! Tại hạ bội phục! "Gã kia thở hổn hển, chắp tay nói rồi lui ra.
Nhưng chuyện chưa dừng lại ở đó. Hết Thiết Quyền Môn lại đến Thần Phong Cốc. Hết Thần Phong Cốc lại đến Bách Hoa Cung. .. Thậm chí cả những nữ tu sĩ xinh đẹp của Bách Hoa Cung cũng không tha cho hắn, họ dùng những dải lụa pháp khí quất tới tấp vào người hắn để thử độ dẻo dai.
Cuộc sống của Trần Trường Sinh còn khổ hơn trước. Nếu trước kia chỉ bị đệ tử trong môn đánh, ít ra hắn còn biết mặt biết tên, còn có giờ nghỉ. Bây giờ, hắn phải tiếp những vị khách không mời từ khắp nơi, 24/7. Hắn trở thành một điểm tham quan du lịch, một món đồ trưng bày cho sự hiếu kỳ của thiên hạ.
Đỉnh điểm của sự phiền phức đến vào một tuần sau đó.
Hôm đó, một vị trưởng lão từ Lam Dương Tông, một môn phái hạng trung có chút danh tiếng, đã đích thân đến thăm. Vị trưởng lão này tên là Lưu Húc, râu tóc bạc trắng, dáng vẻ đạo mạo, ra chiều cao nhân.
Ông ta đến không phải để"thỉnh giáo"một cách thô lỗ, mà là để"chỉ điểm".
"Ha ha, Triệu chưởng môn khách sáo rồi. "Lưu trưởng lão vuốt râu cười nói với Triệu Sơn Hà. "Lão phu nghe nói quý môn có một kỳ tài phòng ngự, trong lòng vô cùng ngưỡng mộ. Hôm nay đến đây, chỉ muốn gặp gỡ, tiện thể dùng chút kinh nghiệm tu luyện ít ỏi của mình để chỉ điểm cho hậu bối một chút, xem như là kết một thiện duyên. "
Triệu Sơn Hà mừng rỡ ra mặt. Được một trưởng lão của tông môn lớn hơn đến"chỉ điểm"cho đệ tử của mình, đây là chuyện vô cùng vẻ vang. Ông ta lập tức cho gọi Trần Trường Sinh đến.
Trần Trường Sinh vừa nhìn thấy vị trưởng lão mặt mũi hiền từ, trong lòng đã dâng lên một dự cảm chẳng lành. Kinh nghiệm cho hắn biết, những người trông càng đạo mạo thì ra tay càng ác.
Quả nhiên không sai.
Lưu trưởng lão đưa Trần Trường Sinh đến một khu đất trống, ôn tồn nói:"Trần tiểu hữu, thân thể của ngươi quả là trời ban. Nhưng chỉ có phòng ngự mà không biết cách vận dụng thì vẫn còn thiếu sót. Hôm nay, lão phu sẽ giúp ngươi tìm ra giới hạn của bản thân, để ngươi hiểu rõ hơn về tiềm năng của mình. "
Nói rồi, ông ta bắt đầu"chỉ điểm".
Ông ta không dùng quyền cước, mà dùng pháp thuật.
"Đây là'Địa Hãm Thuật', có thể khiến mặt đất dưới chân ngươi sụp xuống, thử xem hạ bàn của ngươi có vững không. "- Một cái hố đột nhiên xuất hiện, Trần Trường Sinh rơi tọt xuống, đất đá va vào người đau điếng.
"Đây là'Mộc Lao Thuật', dùng để vây khốn địch nhân. Ngươi thử xem có thể dùng sức mạnh cơ bắp phá vỡ nó không. "- Những cành cây cứng như sắt từ dưới đất mọc lên, quấn chặt lấy hắn, siết đến mức hắn cảm thấy xương cốt mình sắp gãy.
"Đây là'Kim Châm Thuật', chuyên phá hộ thể linh quang. Tuy ngươi không có linh quang, nhưng để ta xem nó có xuyên qua được lớp da của ngươi không. "- Hàng trăm cây kim loại nhỏ li ti bay về phía hắn, mỗi cây kim đâm vào người là một lần đau nhói tận óc.
Lưu trưởng lão hành hạ Trần Trường Sinh suốt nửa ngày trời với đủ loại pháp thuật ngũ hành, từ cấp thấp đến trung cấp. Ông ta vừa ra chiêu vừa gật gù bình phẩm:"Không tệ, không tệ. Hạ bàn rất vững. Sức mạnh cơ bắp kinh người. Da thịt quả nhiên cứng rắn. .. "
Trần Trường Sinh bị quay như chong chóng, đau đến mức không còn cảm giác về thời gian và không gian. Hắn chỉ muốn ngất đi cho xong, nhưng thể chất chết tiệt này lại khiến tinh thần hắn tỉnh táo một cách lạ thường để cảm nhận trọn vẹn mọi sự đau đớn.
Cuối cùng, khi Lưu trưởng lão cũng đã thấm mệt, ông ta mới dừng tay. Ông ta bước tới, vỗ vỗ vào vai Trần Trường Sinh, tấm tắc khen:
"Không tệ, không tệ! Quả là một kỳ tài phòng ngự ngàn năm khó gặp! Thanh Vân Môn có được ngươi, đúng là phúc lớn! Cứ tiếp tục phát huy nhé, chàng trai trẻ! "
Nói xong, ông ta hài lòng rời đi, để lại Trần Trường Sinh một mình đứng giữa bãi đất tan hoang, thân thể tuy không một vết thương nhưng tinh thần đã gần như sụp đổ.
Đêm đó, Trần Trường Sinh nằm trên chiếc giường êm ái trong phòng của đệ tử nội môn, nhưng không tài nào ngủ được. Toàn thân hắn vẫn còn đau nhức, nhưng nỗi đau thể xác không thể sánh bằng sự tuyệt vọng đang dâng lên trong lòng.
Hắn đã trở thành anh hùng, thành niềm tự hào của tông môn. Nhưng cái giá phải trả là gì? Là trở thành một món đồ chơi cho thiên hạ, là phải chịu đựng sự tra tấn vô tận mỗi ngày.
Ở lại đây, còn khổ hơn cả chết.
Một ý nghĩ táo bạo bỗng nhiên nảy ra trong đầu hắn. Một ý nghĩ mà trước đây hắn chưa bao giờ dám nghĩ tới.
Bỏ trốn.
Đúng vậy, phải bỏ trốn! Rời khỏi Thanh Vân Môn, rời khỏi nơi chết tiệt này. Tìm một nơi không có ai, không có tu sĩ, không có kẻ nào muốn"thử chiêu"hay"chỉ điểm"hắn nữa. Hắn muốn sống cuộc đời của một người bình thường.
Ý nghĩ này vừa xuất hiện, liền bén rễ và lớn nhanh như cỏ dại sau mưa. Nó cho hắn một mục tiêu, một tia hy vọng. Ánh mắt Trần Trường Sinh trở nên kiên định. Hắn ngồi bật dậy, bắt đầu vạch ra một kế hoạch trong đầu.