Quyết định đã được đưa ra. Ngọn lửa mang tên"tự do"đã được thắp lên trong lòng Trần Trường Sinh, và nó cháy bùng lên mãnh liệt, xua tan đi sự tuyệt vọng và đau đớn đã ám ảnh hắn bấy lâu nay.
Hắn không hành động ngay lập tức. Kinh nghiệm làm bao cát đã dạy cho hắn một điều quý giá: sự nhẫn nại. Hắn bắt đầu lên kế hoạch một cách tỉ mỉ. Ban ngày, hắn vẫn đóng vai"Trần Thiết Thân"đầy tự hào của Thanh Vân Môn, mỉm cười chịu đựng những màn"giao lưu học hỏi"từ các vị khách, nhưng trong đầu đã tính toán từng đường đi nước bước.
Hắn lén lút chuẩn bị lương khô và một bầu nước lớn. Hắn dành hàng giờ trong thư viện của tông môn, không phải để đọc công pháp cao siêu, mà là để sao chép lại một tấm bản đồ sơ lược về các dãy núi xung quanh, đánh dấu những khu vực hoang vu, hẻo lánh.
Cuối cùng, sau một tuần chuẩn bị, thời cơ đã đến. Đó là một đêm không trăng, không sao, màn đêm đen kịt như mực. Hầu hết các đệ tử và trưởng lão đều đã chìm vào giấc ngủ sau một ngày dài.
Trần Trường Sinh đặt một lá thư ngắn gọn lên bàn. Nét chữ của hắn không đẹp, có phần nguệch ngoạc, nhưng chứa đựng một khát khao cháy bỏng:"Con đi tìm sự bình yên, mọi người đừng tìm con, khi đạt tới cảnh giới nhất định con sẽ quay về. "
Hắn khoác lên người một bộ quần áo vải thô màu sẫm, đeo túi hành lý, rồi hít một hơi thật sâu. Hắn mở cửa phòng, thân hình nhẹ nhàng như một con mèo, lẩn vào trong bóng tối. Nhờ vào việc thường xuyên bị đánh, khả năng cảm nhận những dao động nhỏ trong không khí của hắn trở nên vô cùng nhạy bén. Hắn dễ dàng tránh được các đội tuần tra, luồn lách qua những góc khuất, và cuối cùng, hắn đã đứng trước cánh cổng sau của Thanh Vân Môn.
Nhìn lại tông môn chìm trong bóng đêm, nơi đã cho hắn chỗ ở nhưng cũng mang lại vô vàn đau khổ, trong lòng hắn dâng lên một cảm xúc phức tạp. Nhưng ý nghĩ về tự do đã nhanh chóng lấn át tất cả. Hắn không chút do dự, lách người qua một khe hở bên cạnh cổng rồi chạy thục mạng vào rừng sâu.
Hắn cứ chạy, chạy mãi, không dám ngoảnh đầu lại. Hắn chạy cho đến khi hai lá phổi bỏng rát, hai chân mỏi nhừ. Khi ánh bình minh đầu tiên của ngày mới ló dạng, hắn đã ở sâu trong một khu rừng xa lạ, không còn nhìn thấy bóng dáng của Thanh Vân Môn nữa.
Hắn ngã vật xuống một gốc cây cổ thụ, thở hổn hển nhưng trên môi lại nở một nụ cười.
Tự do! Cuối cùng hắn cũng đã được tự do!
Sau khi nghỉ ngơi lấy lại sức, hắn tiếp tục lên đường. Mục tiêu của hắn rất rõ ràng: tìm một sơn cốc hẻo lánh không có bóng người, đặc biệt là không có tu sĩ, để sống cuộc đời của một người phàm.
Trên đường đi, hắn gặp một con thỏ trắng muốt đang gặm cỏ. Hắn ngồi xuống nghỉ chân, tò mò quan sát sinh vật nhỏ bé đáng yêu. Con thỏ dường như không sợ người, nó nhảy lon ton lại gần, cái mũi nhỏ khụt khịt đánh hơi. Bất thình lình, nó há miệng, cắn một phát vào ống chân của Trần Trường Sinh.
"Cạch! "
Một âm thanh giòn tan vang lên.
Trần Trường Sinh nhíu mày vì cơn đau nhói quen thuộc. Con thỏ thì đứng hình, mắt mở to ngơ ngác. Hai chiếc răng cửa xinh xắn của nó. .. đã gãy làm đôi, rơi lả tả trên đám cỏ. Nó nhìn hai chiếc răng gãy, rồi lại nhìn cái chân cứng như đá của Trần Trường Sinh, dường như không hiểu chuyện gì vừa xảy ra. Sau một giây hoảng loạn, nó quay đầu, co giò chạy biến vào trong bụi rậm.
Trần Trường Sinh xoa xoa chân, thở dài thườn thượt, lẩm bẩm:
"Đến súc vật cũng không tha cho ta. "
Hắn không biết rằng, phiền phức thực sự vẫn còn ở phía trước.
Khi mặt trời lặn, hắn đi vào một khu rừng rậm rạp và âm u hơn. Tiếng côn trùng kêu ri rả, tiếng gió rít qua kẽ lá nghe như tiếng thì thầm ma quái. Một cảm giác nguy hiểm khiến hắn phải dừng bước.
"GÀO! "
Một tiếng gầm hung dữ vang lên từ trong bụi cây. Một con yêu sói to lớn, thân hình phải lớn gấp đôi một con trâu mộng, từ từ bước ra. Toàn thân nó phủ một lớp lông màu xám tro, đôi mắt đỏ ngầu như hai hòn than cháy rực trong đêm, và những chiếc răng nanh sắc nhọn đang nhỏ dãi, trông vô cùng hung hãn.
Đây rõ ràng là một con yêu thú Luyện Khí kỳ.
Con sói nhìn thấy Trần Trường Sinh, một con mồi trông yếu ớt và đơn độc, đôi mắt nó sáng lên vì đói khát. Nó không hề do dự, gầm lên một tiếng rồi lao tới như một mũi tên đen.
Trần Trường Sinh hoảng sợ đến mức hai chân mềm nhũn, chỉ biết đứng im chịu trận.
Con sói há cái miệng rộng ngoác, nhắm thẳng vào cánh tay hắn mà đớp.
"GRÀM! "
Yêu sói cảm giác như mình vừa cắn vào một tảng thiên thạch. Một lực phản chấn cực mạnh truyền từ răng nanh lên đến tận óc, khiến nó choáng váng. Cả hàm răng đau buốt, nhưng may mắn là chưa gãy.
Còn Trần Trường Sinh thì đau đến mức mặt mũi nhăn lại như quả táo khô. "A. .. đau quá. .. "
Con sói như bị chọc tức. Nó chưa bao giờ gặp phải con mồi nào kỳ lạ như vậy. Cơn đói và sự tức giận khiến nó mất hết lý trí. Nó bắt đầu một cuộc tấn công điên cuồng.
Nó cắn vào chân, vào vai, vào lưng, vào mông của Trần Trường Sinh. Nó dùng móng vuốt sắc nhọn cào cấu, dùng cái đầu cứng như đá của mình để húc.
Giữa cơn mưa đòn, Trần Trường Sinh vừa lăn lộn trên đất vì đau, vừa luôn miệng la lối:
"Này, này! Đừng cắn chỗ đó! Chỗ đó hiểm lắm! Aaaa! "
"Ái da, cái lưng của ta! Mới hôm qua vừa bị mấy sư huynh Thần Phong Cốc dùng Phong Đao chém thử, còn đang mỏi đây này! "
"Ngươi. .. ngươi có thể cắn một chỗ thôi được không? Cắn lung tung khắp người thế này ta đau không chịu nổi! "
Đúng lúc đó, một người tiều phu gần đó nghe thấy tiếng gầm của yêu thú và tiếng la hét, vội vàng vác rìu chạy tới, bụng bảo dạ phen này phải làm người hùng cứu người một phen.
Nhưng khi đến nơi, ông ta đứng hình. Cảnh tượng trước mắt thật quá kỳ lạ.
Một con yêu sói khổng lồ đang"vờn"một thiếu niên. Con sói thì liên tục tấn công, nhưng trông nó có vẻ tức giận và bất lực hơn là hung dữ. Còn thiếu niên kia thì đang lăn lộn trên đất, miệng thì la oai oái nhưng nghe kỹ lại giống như đang phàn nàn hơn là kêu cứu.
"Đừng. .. đừng cắn vào nách. .. nhột. .. nhột quá. .. ha ha. .. đau! "
Người tiều phu dụi dụi mắt. Ông ta thấy thiếu niên kia vừa khóc vừa cười, trông không giống như đang gặp nguy hiểm tính mạng. Ông ta lắc đầu, lẩm bẩm:
"Chắc là thiếu gia nhà nào huấn luyện linh thú đây mà. Giới trẻ bây giờ chơi đùa cũng thật kỳ lạ. "
Nghĩ vậy, ông ta quay người, vác rìu bỏ đi, không muốn xen vào chuyện của người khác.
Bỏ lại Trần Trường Sinh với con yêu sói đã gần như phát điên.
Cuộc"vờn nhau"kéo dài thêm gần một canh giờ. Con yêu sói đã thấm mệt. Răng nanh của nó ê buốt, móng vuốt thì mòn vẹt, toàn thân thì mỏi nhừ. Nó nhìn con mồi của mình, kẻ vẫn đang nằm lăn lộn trên đất, quần áo thì rách bươm nhưng trên người tuyệt nhiên không có một vết thương nào.
Sự hung hãn trong mắt con sói dần biến mất, thay vào đó là sự hoang mang, khó hiểu, và một chút. .. sợ hãi. Nó không hiểu đây là loại sinh vật gì. Nó gầm gừ một tiếng cuối cùng, một tiếng gầm đầy uất ức và bất lực, rồi cụp đuôi lại, quay đầu chạy biến vào trong rừng sâu, bỏ lại một mớ hỗn độn.
Trần Trường Sinh nằm vật ra đất, thở hổn hển. Toàn thân hắn đau như búa bổ, tinh thần mệt mỏi rã rời.
Hắn nằm ngửa trên thảm lá cây mục nát, nhìn lên những tán lá đen kịt, che khuất cả bầu trời. Sự tự do mà hắn hằng khao khát, hóa ra cũng chỉ là một loại đau đớn khác mà thôi. Hắn nhắm mắt lại, cảm thấy kiệt sức đến cùng cực, cứ thế thiếp đi giữa khu rừng hoang vu và nguy hiểm.