Thiên Hạ Đệ Nhất Bao Cát

Chương 7:





Màn đêm trong rừng sâu thăm thẳm và lạnh lẽo hơn nhiều so với những gì Trần Trường Sinh từng tưởng tượng. Sương đêm đọng lại trên lá cây, nhỏ từng giọt tí tách xuống lớp đất ẩm, mang theo cái lạnh thấm vào tận xương tủy. Hắn tỉnh dậy không phải vì lạnh, cũng không phải vì đói, mà vì đau.
Cơn đau nhức từ trận"tử chiến"với con yêu sói tối qua vẫn còn âm ỉ khắp người. Dù trên thân thể hắn không có lấy một vết xước, nhưng cảm giác mỗi tấc da thớ thịt, mỗi khớp xương đều bị hàng trăm cây búa tạ đập vào thì lại chân thực đến đáng sợ.
Con sói đó chắc cũng xui xẻo lắm mới gặp phải hắn. Nó điên cuồng cắn xé, cào cấu suốt nửa canh giờ, cuối cùng kiệt sức, miệng đầy máu vì răng va vào"thép", đành phải cụp đuôi bỏ chạy trong uất hận. Còn Trần Trường Sinh, hắn chỉ nằm đó, đau đến mức không thể nhúc nhích, rồi thiếp đi lúc nào không hay.
"Ít nhất cũng được ngủ một giấc trọn vẹn, "hắn tự an ủi mình như vậy. So với việc bị các sư huynh ở Tạp Dịch Viện dựng dậy lúc nửa đêm để thử Hỏa Cầu Thuật hay Kim Cương Chỉ, thì bị sói gặm rồi ngủ quên giữa rừng kể ra cũng có phần. .. dễ chịu hơn.
Trần Trường Sinh khó nhọc ngồi dậy, vươn vai một cái. Toàn thân hắn phát ra một tràng tiếng"rắc rắc"như rang ngô. Hắn lảo đảo bước đến bên một con suối nhỏ gần đó, vục mặt xuống dòng nước trong vắt, mát lạnh. Cái lạnh đột ngột làm tinh thần hắn tỉnh táo hơn một chút. Nhìn hình ảnh phản chiếu dưới mặt nước, hắn thấy một thiếu niên chừng mười sáu, mười bảy tuổi, gương mặt thanh tú nhưng luôn nhăn nhó vì đau, ánh mắt thì đờ đẫn, mệt mỏi, chẳng có chút sức sống nào của tuổi trẻ.
"Đi đâu bây giờ? "Hắn lẩm bẩm.
Sau khi uống no nước suối, cái bụng rỗng cũng vơi đi phần nào. Hắn hái vài quả dại không biết tên gần đó, cẩn thận nếm thử. Vị chua chát lan tỏa trong miệng, nhưng ít nhất cũng lấp được cái bụng. Hắn không sợ độc, vì hắn đã từng thử qua rất nhiều độc đan từ khi nổi tiếng nhưng dường như hắn miễn nhiễm với mọi thứ, trừ cảm giác đau.
Đang lúc hắn chuẩn bị tìm một hướng để tiếp tục cuộc hành trình tìm kiếm"sự bình yên", thì từ phía sâu trong rừng đột nhiên vang lên những tiếng gầm rú kinh thiên động địa, xen lẫn tiếng cây cối gãy đổ"rầm rầm".
Trần Trường Sinh giật nảy mình. Phản xạ đầu tiên của hắn không phải là tò mò, mà là tìm chỗ trốn. Kinh nghiệm mười mấy năm làm bao cát cho hắn biết, nơi nào có âm thanh lớn, nơi đó có phiền phức. Mà phiền phức thì luôn đi kèm với những trận đòn.
Hắn vội vàng nấp sau một gốc cây cổ thụ to lớn, chỉ hé một mắt ra quan sát.
Chỉ thấy một bóng trắng từ trong rừng lao ra như một tia chớp. Đó là một thiếu niên mặc bạch y, tuổi tác tương đương hắn, tay cầm một thanh trường kiếm sáng loáng, nhưng tình trạng vô cùng thê thảm. Áo trắng của y đã nhuốm đầy máu tươi, hơi thở hỗn loạn, bước chân lảo đảo, rõ ràng đã bị trọng thương và linh lực sắp cạn kiệt.
Ngay sau lưng thiếu niên bạch y, một con mãnh hổ khổng lồ cũng phá tan cây cối mà đuổi theo. Con hổ này to như một con trâu mộng, toàn thân phủ một lớp lông vằn màu đen tuyền, đôi mắt đỏ ngầu như hai chiếc đèn lồng, tỏa ra yêu khí nồng nặc. Mỗi bước chân của nó đều làm mặt đất rung chuyển nhẹ.
"Yêu thú cấp Luyện Khí tầng tám, Hắc Vân Hổ! "Trần Trường Sinh chỉ liếc qua là nhận ra. Ở Thanh Vân Môn, tuy hắn không tu luyện được nhưng kiến thức cơ bản về tu chân giới thì vẫn bị nhồi nhét không ít. Hắc Vân Hổ nổi tiếng với sức mạnh vật lý kinh người và bộ da cứng như sắt.
Thiếu niên bạch y kia, dù bị thương nặng, nhưng ánh mắt vẫn kiên nghị, không hề có ý định bỏ chạy. Y quay người lại, trường kiếm trong tay vẽ ra một vòng cung đẹp mắt, kiếm khí sắc bén chém về phía Hắc Vân Hổ.
"Thánh Kiếm Quyết - Trảm Phong Thức! "
Tiếng hét của y đầy chính khí, nhưng đáng tiếc, một kiếm này của y chém vào người Hắc Vân Hổ chỉ tóe lên một tia lửa nhỏ, để lại một vệt trắng mờ nhạt trên lớp lông đen của nó.
"Gào! "
Hắc Vân Hổ bị chọc giận, nó gầm lên một tiếng long trời lở đất, cái đuôi to như roi sắt quất mạnh về phía thiếu niên. Thiếu niên vội vàng đưa kiếm lên đỡ, nhưng vẫn bị một lực lượng khổng lồ đánh bay đi, đập mạnh vào một thân cây, phun ra một ngụm máu tươi.
"Khốn kiếp! "Thiếu niên nghiến răng, cố gắng gượng dậy. Y tên là Lâm Phong, đệ tử của một gia tộc tu chân nhỏ, lần này một mình đến Nam Cương Vạn Thú Sơn để rèn luyện, không ngờ lại đụng phải một con yêu thú mạnh như vậy. Y đã chiến đấu với nó suốt một ngày một đêm, linh lực đã cạn, pháp bảo phòng ngự cũng đã vỡ nát.
Hắc Vân Hổ không cho y cơ hội thở dốc, nó há cái miệng rộng hoác đầy răng nanh sắc nhọn, một luồng yêu khí màu đen ngưng tụ thành một quả cầu, bắn thẳng về phía Lâm Phong.
Lâm Phong tuyệt vọng nhắm mắt lại. Y biết mình không thể tránh được một đòn này.
Trong khi đó, Trần Trường Sinh đang nấp sau gốc cây, lòng thầm cầu nguyện:"Đánh nhanh lên rồi đi đi, đừng có làm phiền ta. .. "
Hắn hoàn toàn không có ý định ra tay cứu giúp. Cứu người? Cứu thế nào? Hắn còn không tự cứu nổi mình khỏi những trận đòn hàng ngày. Hơn nữa, ra mặt lúc này chẳng khác nào tự biến mình thành mục tiêu.
Nhưng số phận dường như luôn thích trêu ngươi hắn.
Quả cầu yêu khí của Hắc Vân Hổ bắn về phía Lâm Phong. Lâm Phong trong lúc nguy cấp đã dồn hết tàn lực cuối cùng, lăn người sang một bên, tránh được đòn tấn công trong gang tấc.
"Ầm! "
Quả cầu yêu khí bay sượt qua chỗ Lâm Phong, không hề suy giảm uy lực, bay thẳng về phía. .. gốc cây cổ thụ nơi Trần Trường Sinh đang ẩn nấp.
"Trời ơi! "
Trần Trường Sinh chỉ kịp kêu lên một tiếng trong đầu. Hắn muốn chạy, nhưng quả cầu có sức mạnh kinh hoàng đang di chuyển rất nhanh. Hắn chỉ có thể theo bản năng cuộn người lại, hai tay ôm đầu, chuẩn bị hứng chịu một cơn đau kinh hoàng nữa.
Quả cầu yêu khí nổ tung ngay trên người hắn. Một luồng năng lượng bạo ngược và nóng rực bao trùm lấy toàn bộ cơ thể. Cảm giác đau đớn như bị hàng vạn mũi kim châm cùng lúc, như bị ném vào trong lò luyện đan, thiêu đốt từng tế bào.
"Aaaa. .. "Hắn rên lên một tiếng đau đớn, nhưng âm thanh bị tiếng nổ át đi.
Khói bụi tan đi. Gốc cây cổ thụ đã bị nổ thành từng mảnh vụn. Một cái hố sâu xuất hiện tại chỗ.
Lâm Phong nằm trên mặt đất, ho khù khụ, nhưng ánh mắt lại dán chặt vào trung tâm vụ nổ, lòng đầy áy náy. Y không ngờ cú né của mình lại hại một người vô tội.
Thế nhưng, cảnh tượng trước mắt khiến y phải trợn tròn mắt, quên cả hô hấp.
Giữa cái hố sâu, một bóng người từ từ đứng dậy, phủi phủi bụi đất trên quần áo. Quần áo của người đó đã rách bươm, nhưng thân thể bên trong lại không có một vết thương nào, làn da vẫn trơn bóng như ngọc. Người đó chính là Trần Trường Sinh.
"Đau. .. đau quá. .. "Trần Trường Sinh lẩm bẩm, mặt nhăn như quả táo tàu. Cú nổ vừa rồi chắc chắn là một trong những đòn mạnh nhất hắn từng chịu, cảm giác đau đớn vượt xa cả Hỏa Cầu Thuật của các sư huynh.
Hắc Vân Hổ cũng ngẩn người. Nó không hiểu tại sao con mồi của nó né được, mà lại có một kẻ khác đứng ra chịu đòn, và sau khi chịu đòn lại chẳng hề hấn gì. Trí tuệ của yêu thú không cho phép nó lý giải được hiện tượng siêu nhiên này. Nó chỉ cảm thấy uy nghiêm của mình bị khiêu khích.
"GÀO! !! "
Nó gầm lên giận dữ, coi Trần Trường Sinh là một mối đe dọa lớn hơn. Nó bỏ qua Lâm Phong đang nằm thoi thóp, bốn chân đạp mạnh xuống đất, thân hình khổng lồ lao về phía Trần Trường Sinh như một ngọn núi nhỏ. Tốc độ của nó cực nhanh, mang theo một luồng gió tanh tưởi.
Trần Trường Sinh thấy con hổ lao về phía mình thì hồn bay phách lạc. Hắn muốn chạy, nhưng nỗi đau từ cú nổ vừa rồi vẫn khiến hắn chưa hoàn hồn. Hắn chỉ có thể đứng trơ ra đó, nhìn cái miệng hổ đầy răng nanh ngày càng lớn trong tầm mắt.
"Cẩn thận, đạo hữu! "Lâm Phong hét lên trong tuyệt vọng. Y muốn đứng dậy cứu người, nhưng cơ thể đã không còn một chút sức lực. Trong mắt y, thiếu niên bình thường kia chắc chắn sẽ bị xé thành từng mảnh.
Và rồi, Hắc Vân Hổ đã lao tới. Nó há miệng, nhắm thẳng vào vai của Trần Trường Sinh mà đớp một cái thật mạnh.
"RĂNG RẮC! "
Một âm thanh giòn tan, chói tai vang lên.
Nhưng đó không phải là tiếng xương của Trần Trường Sinh bị cắn gãy.
Đó là tiếng. .. răng của Hắc Vân Hổ bị gãy.
Cả khu rừng đột nhiên im phăng phắc.
Lâm Phong đang nhắm mắt chờ đợi cảnh tượng máu me cũng phải từ từ mở mắt ra.
Hắc Vân Hổ đứng hình tại chỗ, cái miệng vẫn đang ngoạm vào vai Trần Trường Sinh. Nhưng đôi mắt đỏ ngầu của nó giờ đây không còn sự hung tợn, mà thay vào đó là sự ngơ ngác, bối rối, và một nỗi đau đớn không thể tin được.
Máu tươi từ miệng nó bắt đầu rỉ ra, nhỏ tong tong xuống đất. Mấy chiếc răng nanh to và sắc bén nhất của nó đã gãy làm đôi.
"Ư. .. "Trần Trường Sinh khẽ rên rỉ.
Bị một con hổ to như vậy cắn, dù không bị thương nhưng cảm giác đau đớn thì không thể nào giả được. Giống như có hai cái kìm sắt khổng lồ đang kẹp chặt vào xương vai của hắn, đau đến thấu tim gan.
Hắc Vân Hổ từ từ nhả vai hắn ra. Nó lùi lại vài bước, lắc lắc cái đầu, ánh mắt nhìn Trần Trường Sinh giờ đây tràn ngập sự kinh hoàng. Nó không thể hiểu được, tại sao lại có sinh vật nào trên đời cắn vào lại cứng như vậy? Cứng hơn cả Huyền Thiết mà nó từng thử cắn.
Đây là cái gì? Đá à? Không, đá cũng phải vỡ chứ!
Nỗi sợ hãi bản năng trước những điều không thể lý giải bắt đầu xâm chiếm tâm trí của con yêu thú. Nó nhìn Trần Trường Sinh như nhìn một con quái vật thực sự.
Trần Trường Sinh xoa xoa bả vai đau nhức, mặt mày nhăn nhó, lẩm bẩm:"Chết Tiệt, hết sói đến hổ. .. "
Câu nói này lọt vào tai Hắc Vân Hổ, dù không hiểu nghĩa, nhưng nó cảm nhận được sự. .. khinh miệt? Một sinh vật cắn không thủng, lại còn tỏ ra khó chịu vì bị cắn?
"G. .. Gào. .. "
Hắc Vân Hổ kêu lên một tiếng yếu ớt, không còn vẻ uy phong như trước. Nó nhìn Trần Trường Sinh một lần nữa, rồi đột nhiên quay đầu, bốn chân chạy bán sống bán chết vào sâu trong rừng, nhanh như một cơn gió, chỉ sợ chạy chậm một chút sẽ bị con"quái vật hình người"này giữ lại.
Khu rừng lại trở về với sự yên tĩnh. Chỉ còn lại Trần Trường Sinh đang xoa vai, và Lâm Phong đang nằm trên đất, miệng há hốc, ánh mắt nhìn Trần Trường Sinh như nhìn thần nhân giáng thế.
Trong đầu Lâm Phong lúc này là một mớ hỗn độn. Chuyện gì vừa xảy ra vậy? Một thiếu niên trông hết sức bình thường, không có chút dao động linh lực nào, lại có thể đứng yên chịu một đòn toàn lực của Hắc Vân Hổ cấp Luyện Khí tầng tám mà không hề hấn gì? Thậm chí còn làm nó gãy cả răng và hoảng sợ bỏ chạy?
Đây. .. đây không phải là người! Đây chắc chắn là một vị cao nhân tuyệt thế đang ẩn mình tu luyện, giả dạng thành người thường để trải nghiệm hồng trần!
Lâm Phong càng nghĩ càng thấy hợp lý. Chỉ có những vị tiền bối có tu vi cao thâm đến mức"phản phác quy chân", che giấu toàn bộ khí tức, mới có thể trông bình thường như vậy. Thân thể kia, chắc chắn là đã tu luyện một môn Luyện Thể công pháp kinh thiên động địa nào đó, đạt đến cảnh giới trong truyền thuyết - Thể Phách Kim Thân!
Nghĩ đến đây, Lâm Phong vội vàng dùng hết sức lực còn lại, cố gắng ngồi dậy, chắp tay một cách cung kính nhất có thể về phía Trần Trường Sinh.
"Vãn bối Lâm Phong, đa tạ tiền bối ra tay cứu mạng! Đại ân đại đức, cả đời không quên! "Giọng nói của y run rẩy, phần vì vết thương, phần vì kích động.
Trần Trường Sinh nghe có người nói chuyện mới giật mình quay lại. Hắn nhìn thiếu niên bạch y đang chật vật ngồi đó, vẻ mặt đầy sùng bái.
"Tiền bối? "Hắn ngơ ngác hỏi lại, chỉ vào mặt mình. "Ngươi gọi ta đó à? "
Lâm Phong thấy vị"cao nhân"này phản ứng như vậy, lại càng thêm khẳng định suy đoán của mình. Xem kìa, phong thái của tiền bối thật khác thường! Rõ ràng đã cứu người, lại còn giả vờ như không biết. Đây chính là phong phạm của bậc cao nhân chân chính!
"Dạ, vãn bối chính là đang nói chuyện với tiền bối, "Lâm Phong càng thêm cung kính. "Tu vi của tiền bối thật sự sâu không lường được, chỉ đứng yên một chỗ đã dọa chạy được Hắc Vân Hổ. Thân thể kim cương bất hoại của ngài, thật sự khiến vãn bối mở rộng tầm mắt! "
Trần Trường Sinh nghe mà ngớ cả người. Hắn dọa chạy Hắc Vân Hổ? Hắn đứng yên là vì đau quá không chạy nổi. Thân thể kim cương bất hoại? Đúng là không hoại thật, nhưng đau thì vẫn đau chết đi được.
Hắn thở dài một hơi, mệt mỏi nói:"Ngươi hiểu lầm rồi, ta không phải cao nhân gì đâu. Ta chỉ là một kẻ qua đường thôi. "Hắn chỉ muốn giải thích cho rõ ràng để tên nhóc này đừng có bám lấy mình.
Nào ngờ, câu trả lời này của hắn lại khiến Lâm Phong chấn động trong lòng.
Hiểu lầm rồi? Không phải cao nhân? Chỉ là kẻ qua đường?
Lâm Phong tự động não bổ: Tiền bối đang thử thách lòng thành của mình! Ngài muốn xem mình có phải là kẻ ham mê danh lợi, thấy người sang bắt quàng làm họ hay không! Đúng vậy, cao nhân hành sự luôn có thâm ý. Mình phải thể hiện được sự chân thành của mình!
Nghĩ vậy, Lâm Phong không những không bỏ cuộc, mà còn trịnh trọng cúi đầu thấp hơn:"Tiền bối khiêm tốn rồi. Nếu ngài không phải cao nhân, sao có thể có thân thể cứng rắn đến vậy? Nếu ngài chỉ là kẻ qua đường, sao lại trùng hợp xuất hiện ở đây cứu vãn bối một mạng? Đây chắc chắn là duyên phận! "
Trần Trường Sinh cảm thấy đầu mình cũng bắt đầu đau. Hắn không biết phải giải thích thế nào với cái tên đầu óc có vấn đề này nữa.
Hắn xua tay:"Thôi thôi, ngươi muốn nghĩ sao thì nghĩ. Ta đi đây. "
Nói rồi hắn quay người, định bụng rời khỏi nơi phiền phức này càng nhanh càng tốt.
"Tiền bối, xin dừng bước! "Lâm Phong vội vàng gọi với theo. "Vãn bối bị thương nặng, không thể di chuyển. Nơi đây là Vạn Thú Sơn, yêu thú hoành hành, vô cùng nguy hiểm. Xin tiền bối rủ lòng thương, cho phép vãn bối đi theo ngài một đoạn đường, để tránh bị yêu thú khác làm hại. Ân tình này, Lâm Phong xin khắc cốt ghi tâm! "
Trần Trường Sinh dừng bước, quay đầu lại nhìn Lâm Phong. Hắn thấy vẻ mặt khẩn cầu và chân thành của y, trong lòng cũng có chút mềm lòng. Dù sao thì tên này cũng vì mình né đòn mà bị liên lụy. .. à không, là mình bị liên lụy vì hắn né đòn mới đúng. Thôi kệ, dù sao thì bỏ một người bị thương nặng ở đây cũng không phải chuyện hay ho gì.
Nhưng nghĩ đến việc phải đi cùng một người, lại còn là một tu sĩ, hắn lại thấy phiền. Đi cùng tu sĩ, sớm muộn gì cũng gặp phải đánh nhau. Mà đánh nhau thì hắn lại là người chịu trận.
Thấy Trần Trường Sinh do dự, Lâm Phong vội nói thêm:"Tiền bối yên tâm, vãn bối tuyệt đối sẽ không làm phiền ngài. Chỉ cần đi ra khỏi khu rừng này là được. Vãn bối trên người có mang theo một ít đan dược và linh thạch, có thể xem như là báo đáp! "
Nghe đến đan dược, Trần Trường Sinh không quan tâm, nhưng nghe đến đồ ăn. .. à không, linh thạch có thể đổi lấy đồ ăn, hắn lại có chút động lòng. Lương khô hắn chuẩn bị cũng sắp hết rồi.
Cuối cùng, sau một hồi đấu tranh tư tưởng giữa"bình yên"và"cái bụng", hắn thở dài một tiếng, gật đầu một cách miễn cưỡng.
"Được rồi. Nhưng chỉ một đoạn đường thôi đấy. "
Lâm Phong thấy hắn đồng ý, mừng rỡ như điên, vội vàng cảm tạ rối rít:"Đa tạ tiền bối! Đa tạ tiền bối! "