Thiên Hạ Đệ Nhất Bao Cát

Chương 8: Đồng Hành





Trần Trường Sinh đỡ Lâm Phong đứng dậy. Khoảnh khắc cánh tay hắn chạm vào người Lâm Phong, y liền cảm thấy một luồng sức mạnh vững chãi như núi truyền đến, khiến bước chân lảo đảo của y lập tức ổn định lại. Lâm Phong trong lòng lại càng thêm thán phục, vị tiền bối này không chỉ có thân thể phòng ngự vô song, mà ngay cả sức mạnh cơ bản cũng đã đạt tới một trình độ không thể tưởng tượng nổi.
"Đa tạ tiền bối, "Lâm Phong lại cảm kích nói.
Trần Trường Sinh không đáp, chỉ khẽ gật đầu, khuôn mặt vẫn nhăn nhó vì cơn đau âm ỉ từ vai và lưng truyền đến. Hắn không có sức mạnh gì cả, chỉ là thân thể này quá nặng và quá đặc mà thôi. Hắn dìu Lâm Phong đến một tảng đá sạch sẽ gần đó để y ngồi nghỉ.
Lâm Phong không dám chậm trễ, vội vàng lấy từ trong túi trữ vật ra một bình ngọc nhỏ, đổ ra một viên đan dược màu xanh biếc, tỏa ra mùi thuốc thơm ngát.
"Đây là Bách Thảo Hoàn, tuy chỉ là đan dược cấp thấp nhưng hiệu quả chữa trị ngoại thương khá tốt, "Lâm Phong vừa nói vừa định đưa viên đan dược vào miệng, nhưng y khựng lại một chút, rồi hai tay cung kính đưa viên đan dược về phía Trần Trường Sinh. "Tiền bối, ngài vì cứu vãn bối mà chịu một đòn của yêu hổ, chắc chắn cũng có tiêu hao. Xin ngài hãy nhận lấy viên đan dược này. "
Trong mắt Lâm Phong, hành động này là biểu hiện cao nhất của sự tôn trọng mà y có thể làm được. Bách Thảo Hoàn đối với y cũng là vật quý giá, nhưng so với đại ân cứu mạng của tiền bối thì chẳng đáng là gì. Hơn nữa, y cũng muốn xem phản ứng của tiền bối.
Trần Trường Sinh liếc nhìn viên đan dược, rồi lại nhìn vẻ mặt đầy mong đợi của Lâm Phong, hắn chỉ lẳng lặng lắc đầu.
"Không cần đâu. "
Hắn từ chối không phải vì khiêm tốn.
Thứ nhất, cơ thể hắn từ khi bị làm bao cát thì làm gì vết thương nào để mà chữa.
Thứ hai, và cũng là quan trọng nhất, kinh nghiệm nhiều năm làm bao cát cho hắn biết, đừng bao giờ tùy tiện ăn thứ gì mà tu sĩ đưa cho. Ai biết được trong đó có gì? Lỡ như là một loại đan dược thử nghiệm nào đó có tác dụng phụ là gây đau đớn gấp mười lần thì sao? Hắn đã quá sợ những cơn đau rồi.
Thế nhưng, hành động từ chối dứt khoát này trong mắt Lâm Phong lại mang một ý nghĩa hoàn toàn khác.
Tiền bối chê!
Lâm Phong lập tức hiểu ra. Đúng vậy, với cảnh giới của tiền bối, một viên Bách Thảo Hoàn cấp thấp thì có tác dụng gì chứ? Thân thể của ngài cứng hơn cả Huyền Thiết, một chút chấn động đó sao có thể làm ngài tổn hại? Đưa cho ngài viên đan dược này chẳng khác nào sỉ nhục ngài.
Nghĩ đến đây, Lâm Phong vừa xấu hổ vừa khâm phục. Xấu hổ vì sự nông cạn của mình, khâm phục vì phong thái siêu phàm thoát tục của tiền bối. Ngài không chỉ mạnh mẽ, mà còn không màng đến những vật ngoại thân tầm thường này.
"Vãn bối hồ đồ, "Lâm Phong vội vàng thu tay lại, áy náy nói. "Xin tiền bối thứ lỗi. "
Nói rồi, y không dám do dự nữa, vội vàng nuốt viên đan dược vào bụng, rồi ngồi xuống vận công điều tức.
Trần Trường Sinh thấy tên nhóc phiền phức này cuối cùng cũng chịu ngồi yên, hắn thở phào một hơi nhẹ nhõm. Hắn ngồi phịch xuống đất, dựa lưng vào một tảng đá, nhắm mắt lại. Hắn không cần vận công, vì trong người hắn làm gì có linh lực để mà vận. Hắn chỉ cần nghỉ ngơi, chờ cho cơn đau từ từ dịu đi. Đó là cách"hồi phục"duy nhất của hắn.
Không khí trong rừng lại trở nên yên tĩnh, chỉ có tiếng gió thổi qua kẽ lá xào xạc và tiếng hít thở đều đều của hai người.
Khoảng một canh giờ sau, Lâm Phong mở mắt ra. Sắc mặt y đã hồng hào trở lại, vết thương trên người cũng đã ngừng chảy máu. Hiệu quả của Bách Thảo Hoàn quả nhiên không tệ. Y đứng dậy, hoạt động tay chân một chút, cảm thấy linh lực trong cơ thể cũng đã hồi phục được hai, ba phần.
Y nhìn sang Trần Trường Sinh, thấy"tiền bối"vẫn đang dựa vào tảng đá nhắm mắt dưỡng thần, tư thế không hề thay đổi từ lúc đầu đến giờ. Trong lòng Lâm Phong lại dâng lên một tầng kính nể mới.
Tiền bối quả nhiên là tiền bối! Hồi phục mà không cần đan dược, không cần vận công, chỉ cần hít thở khí trời là được. Đây chắc chắn là cảnh giới trong truyền thuyết, "Thiên Nhân Hợp Nhất", cơ thể tự động hấp thu linh khí đất trời để chữa trị!
Lâm Phong đâu biết rằng, Trần Trường Sinh chỉ đơn giản là đang ngủ gật vì quá mệt mỏi và đau đớn.
"Tiền bối, "Lâm Phong nhẹ nhàng gọi.
Trần Trường Sinh giật mình tỉnh giấc, mơ màng mở mắt ra. "Hả? Gì thế? "
"Vãn bối đã hồi phục được phần nào rồi ạ. Chúng ta có thể lên đường được chưa? "Lâm Phong hỏi với thái độ vô cùng khiêm tốn.
"Đi thì đi. "Trần Trường Sinh lảo đảo đứng dậy, phủi bụi trên mông. Hắn chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi cái nơi quái quỷ này.
Thế là, một tổ hợp kỳ quặc bắt đầu cuộc hành trình xuyên qua khu rừng. Đi trước là Lâm Phong, tay cầm trường kiếm, dáng vẻ hiên ngang, chính khí ngời ngời, luôn cảnh giác quan sát xung quanh, ra dáng một kiếm tu đầy kinh nghiệm. Đi sau là Trần Trường Sinh, hai tay đút vào túi áo, vai rụt lại, lưng hơi khom, bước đi uể oải, mặt mày lúc nào cũng nhăn nhó, trông không khác gì một tên gia đinh lười biếng đi theo thiếu gia nhà giàu.
Lâm Phong dù bị thương nhưng vẫn không ngừng nói. Y giống như một đứa trẻ lần đầu được gặp thần tượng, vô cùng hưng phấn và tò mò.
"Tiền bối, có phải ngài đã tu luyện môn Luyện Thể công pháp cổ đại nào đó không ạ? Vãn bối từng đọc trong một cuốn cổ tịch, nói rằng thời thượng cổ, có những vị đại năng chỉ chuyên tu luyện thân thể, khi đạt đến đại thành có thể tay không xé rồng, chân đạp tinh tú, thân thể so với thần khí còn cứng rắn hơn! "
Trần Trường Sinh đang nghĩ xem trưa nay nên ăn thịt nướng hay ăn cá nướng, nghe hỏi vậy liền lơ đãng đáp:"Ừ. "
Lâm Phong nghe được câu trả lời khẳng định, hai mắt sáng rực lên.
"Quả nhiên là vậy! Vậy cảnh giới của ngài có phải đã đạt đến"Thể Phách Kim Thân"trong truyền thuyết rồi không? Cảnh giới đó có thể miễn nhiễm với mọi đòn tấn công vật lý, đao thương bất nhập, thủy hỏa bất xâm! "
Trần Trường Sinh đang cố nhớ lại xem mình còn bao nhiêu lương khô, lại đáp bừa:"Chắc vậy. "
Lâm Phong hít vào một hơi khí lạnh. Thể Phách Kim Thân! Trời ạ! Đó là cảnh giới mà vô số Luyện Thể tu sĩ cả đời cũng không dám mơ tới! Y lại càng thêm tin chắc rằng mình đã gặp được cơ duyên lớn nhất đời.
"Vậy. .. vậy tại sao khí tức trên người ngài lại hoàn toàn không có? Giống hệt như một người thường vậy? Đây có phải là cảnh giới còn cao hơn nữa, gọi là"Phản Phác Quy Chân", trở về với sự đơn giản, hòa mình vào đất trời không ạ? "Lâm Phong hỏi câu hỏi mà y tò mò nhất.
Lần này, Trần Trường Sinh không trả lời ngay. Hắn đang bận nhìn một con sóc vừa chạy vụt qua trước mặt, trong đầu tính toán xem bắt nó thì có đủ cho một bữa không. Sự im lặng của hắn, trong mắt Lâm Phong, lại là một sự thừa nhận đầy thâm sâu.
“Tiền bối không nói, tức là đã ngầm thừa nhận! Cảnh giới đó quá cao thâm, không thể dùng lời nói để diễn tả được!”Lâm Phong tự mình não bổ, ánh mắt nhìn bóng lưng uể oải của Trần Trường Sinh lại càng thêm sùng kính. Y cảm thấy mỗi bước đi, mỗi cử chỉ của"tiền bối"đều ẩn chứa đại đạo.
"Tiền bối, kiếm đạo của vãn bối còn nông cạn, không biết ngài có thể tùy ý chỉ điểm một hai được không ạ? "Lâm Phong cuối cùng cũng không nhịn được mà hỏi.
Trần Trường Sinh lúc này mới hoàn hồn, quay lại nhìn y, nhíu mày hỏi:"Chỉ điểm cái gì? "
"Chỉ điểm. .. kiếm pháp ạ. "
"Ta không biết kiếm pháp. "Trần Trường Sinh nói thật. Hắn chỉ có 1 chiêu duy nhất là cú đấm"Bình Phàm Quyền"mà thôi.
Lâm Phong nghe vậy lại chấn động. Không biết kiếm pháp? Y sững sờ trong giây lát, rồi đột nhiên bừng tỉnh ngộ.
“Ta hiểu rồi! Tiền bối không phải là không biết, mà là ngài đang muốn nói với ta rằng, đại đạo vạn pháp quy tông, khi đã đạt đến cảnh giới của ngài thì không cần câu nệ vào hình thức nữa! Kiếm trong tay hay không có kiếm trong tay cũng như nhau! Cỏ cây hoa lá đều có thể làm kiếm! Thậm chí chính thân thể cũng là thanh thần kiếm sắc bén nhất!”
Lâm Phong cảm thấy đầu óc mình như được khai sáng. Một câu nói đơn giản của tiền bối lại ẩn chứa đạo lý kiếm đạo cao thâm đến vậy!
"Vãn bối đã hiểu! Đa tạ tiền bối chỉ dạy! "Lâm Phong trịnh trọng cúi đầu.
Trần Trường Sinh nhìn tên nhóc cứ chốc chốc lại cúi đầu cảm ơn mình, trong lòng chỉ thấy phiền phức. Hắn không hiểu nổi đầu óc tên này chứa cái gì nữa. Hắn quyết định không nói gì thêm, cứ mặc cho y muốn hiểu thế nào thì hiểu.
Hai người đi được một đoạn nữa thì gặp một con suối khá rộng chắn ngang. Dòng nước chảy khá xiết, dưới đáy lại toàn đá cuội lởm chởm. Với tu sĩ, chỉ cần một cái Phi Hành Thuật cấp thấp là có thể bay qua dễ dàng.
Lâm Phong muốn thể hiện trước mặt"cao nhân", y mỉm cười nói:"Tiền bối, để vãn bối mở đường. "
Nói rồi, y định vận khởi chút linh lực vừa hồi phục để thi triển thân pháp nhảy qua. Nhưng y vừa nhún chân, vết thương trên người lại bị động đến, đau nhói một cái, khiến y loạng choạng suýt ngã.
"Khụ. .. khụ. .. "Lâm Phong ho khan vài tiếng, mặt hơi đỏ lên vì xấu hổ.
Trần Trường Sinh nhìn dòng suối, rồi lại nhìn Lâm Phong, hắn thở dài. Hắn không biết bay, cũng không muốn đi đường vòng. Hắn chỉ đơn giản là. .. lội qua.
Hắn cứ thế bước thẳng xuống dòng nước lạnh buốt. Nước suối ngập đến thắt lưng hắn, dòng chảy xiết liên tục xô vào người hắn, nhưng thân thể hắn nặng trịch như một tảng đá, không hề nhúc nhích. Hắn cứ thế từng bước một đi sang bờ bên kia, vẻ mặt bình thản như đang đi dạo trong vườn nhà.
Lâm Phong đứng ở bờ bên này, miệng lại một lần nữa há hốc.
Y nhìn dòng nước chảy xiết, nhìn những tảng đá ngầm sắc nhọn, rồi lại nhìn bóng lưng của Trần Trường Sinh.
“Dùng thân thể để chống lại dòng chảy! Dùng bước chân để cảm nhận đạo của tự nhiên! Đây. .. đây không phải là đang qua suối, đây là đang tu luyện! Tiền bối đang dùng phương thức đơn giản nhất để nói cho ta biết, tu luyện không ở đâu xa, nó ở ngay trong những việc bình thường nhất! Đối mặt với khó khăn, không cần dùng kỹ xảo hoa mỹ, cứ trực tiếp đối mặt, dùng thực lực tuyệt đối để nghiền ép nó!”
Lâm Phong cảm thấy mình lại học được một bài học vô giá. Y không do dự nữa, cũng cắn răng bước xuống dòng suối. Dù bị dòng nước xô đẩy, bị đá cuội làm chân bị thương, nhưng trong lòng y lại tràn ngập sự phấn khích. Y cảm thấy mình đang đi trên con đường của bậc đại năng.
Khi cả hai đã sang đến bờ bên kia, quần áo đều ướt sũng. Lâm Phong thì chật vật, mệt lả, còn Trần Trường Sinh chỉ đơn giản là vắt khô vạt áo, mặt vẫn không đổi sắc, chỉ có đôi mày là nhíu chặt hơn một chút vì lạnh.
Thấy mình đã làm phiền"tiền bối"quá nhiều, Lâm Phong cảm thấy vô cùng áy náy. Y nhớ ra lời hứa của mình, vội vàng lấy từ trong túi trữ vật ra một cái túi vải nhỏ, hai tay đưa cho Trần Trường Sinh.
"Tiền bối, đây là một chút thành ý của vãn bối, xin ngài nhận cho. "
Trần Trường Sinh mở túi ra xem, bên trong là hơn hai mươi viên linh thạch hạ phẩm, mỗi viên đều tỏa ra linh khí nhàn nhạt. Mắt hắn lập tức sáng lên.
Đây là lần đầu tiên trong đời hắn có nhiều tiền như vậy! Với số linh thạch này, hắn có thể ăn gà quay, vịt nướng, uống rượu ngon trong một thời gian dài! Hắn có thể tìm một khách điếm tốt nhất, thuê một căn phòng yên tĩnh, ngủ một giấc thật ngon!
Nghĩ đến cuộc sống tươi đẹp phía trước, mọi sự bực bội, đau đớn trong hắn dường như tan biến đi một nửa. Hắn không chút khách khí mà nhận lấy túi linh thạch, nhét thẳng vào trong áo.
"Ừ, được. "Hắn gật đầu, giọng điệu cũng vui vẻ hơn một chút.
Lâm Phong thấy"tiền bối"cuối cùng cũng chịu nhận đồ của mình, trong lòng mừng như mở cờ. Y cho rằng đây là dấu hiệu cho thấy tiền bối đã chấp nhận mình. Sự vui vẻ của Trần Trường Sinh trong mắt y chính là sự hài lòng của bậc cao nhân khi thấy hậu bối có lòng thành.
Cứ như vậy, trong sự hiểu lầm chồng chất hiểu lầm, hai người tiếp tục cuộc hành trình. Cuối cùng, vào buổi chiều, họ cũng đã đi ra khỏi khu rừng rậm rạp. Trước mắt họ là một con đường đất rộng lớn, xa xa có thể thấy bóng dáng của một tòa thành trì sầm uất.
"Tiền bối, phía trước là Thanh Dương Thành! "Lâm Phong chỉ tay về phía trước, giọng đầy phấn khởi. "Chúng ta vào thành nghỉ ngơi một đêm nhé? Vãn bối xin mời ngài một bữa thật thịnh soạn! "
Trần Trường Sinh nhìn tòa thành xa xa, trong đầu nghĩ đến bữa ăn thịnh soạn liền gật đầu