Thiên Hạ Phương Nam

Chương 62: Văn Thánh



Thanh Nhạc đi được một đoạn bèn dừng bước, lại quay đầu nhìn về Hạo Dương mỉm cười, rất nhẹ nhàng. Tên này cúi đầu hành lễ với hắn:

“Hạo Dương, ta đưa huynh đến đây thôi. Còn lại huynh tự thân bước vào, nhé… !”

Hắn nghe vậy trong tâm trí lại mảy may suy nghĩ điều gì đó, muốn hỏi vài câu nhưng thấy cũng không phải, nên đành thôi. Vừa rồi còn tự hỏi vì sao người này lại chỉ đưa hắn đến đây thôi, nhưng chắc có lẽ ở nơi này đã là chỗ của Văn Thánh rồi. Hắn cúi đầu cảm tạ:

“Thanh Nhạc huynh, hôm nay làm phiền huynh nhiều rồi. Say này có dịp khác chúng ta lại nói chuyện.”

Thanh Nhạc nhìn Hạo Dương, nụ cười là thứ mà y không bao giờ thiếu, nụ cười nhè nhẹ ân cần, nhưng thực sau đó ẩn chứa bao nhiêu tâm tư, suy nghĩ khó đoán. Y chắp tay:

“Trần Dương huynh, đây vừa là nghĩa vụ, vừa là trách nhiệm, thực không đáng nhắc đến. Nhưng có dịp, sau này chúng ta nói chuyện. Tuy mới gặp mặt nhưng dẫu sao từ bây giờ đã gọi là quen biết, ta cũng không thể không nhắc huynh rằng: “Văn Thánh rất kỹ tính đấy.”. Vậy nhé!”

“Đa tạ huynh đã nhắc nhở…”. Hạo Dương nói.

Thanh Nhạc rời đi.

Hắn đứng từ giữa sân nhìn vào Bái đường Văn Miếu.

Hắn nhìn Bái đường Văn Miếu một hồi lâu, rất lâu, lại thấy nơi này hiện lên trước mắt như một bức tranh huyền ảo. Mái cong của Bái đường như một cánh rồng lớn, đang vươn mình với trời. Các vì kèo và cột trụ được chạm khắc tinh tế, như những thanh kiếm sắc bén đang bảo vệ cho không gian thiêng liêng này.

Từ bái đường, hương khói trầm ba phảng phất lan trong không khí như những gợn sóng biển dạt dào. Hắn thầm nghĩ: “Nơi dạy học sao có thể thiếu khói hương, thật đúng nghĩa là trường cao học mà.”.

Ánh nắng từ trên cao chiếu xuống, tạo nên bóng tối và ánh sáng phủ xuống mặt đất, điểm xuyết của sáng và tối lại khiến nơi này nghiêm trang hơn, cái mùi sách vở tháng năm cứ nhẹ nhàng mà thoang thoảng, đi tới ánh nhìn con người qua khứu giác.

Không khí trong sân rất yên tĩnh, chỉ có tiếng gió rì rào qua các cây cối. Nhưng hắn lại cảm thấy như thể mình đang đứng trong một không khí thiêng liêng, như thể mình đang đứng trước một chốn cội nguồn tri thức. Làm hắn không thể nào ngừng đi việc tâm trí thầm tĩnh tâm, hắn nhận ra rằng những lời văn hoa mỹ ghi trên những trang sách viết về nơi này quả thực không sai, cũng không nói quá, thậm chí khó có thể tưởng tượng nổi, lời văn và thực tế không khác là bao. Nhưng cái không khí và mùi của năm tháng thì đọc trên sách lại không thể nào cảm nhận được.

Hạo Dương hắn chậm rãi bước vào.

Đi đến nơi đâu, làn khói sương như chuyển làn mà né hắn, cảm giác như đang khám phá điều gì đó thực kiểu vén lớp sương mờ mà thấy nhân cảnh chốn phồn hoa. Bước gần lại, từ ngoài hiên sảnh, hắn thấy một nam nhân mặc Nho phục giản dị ngồi trước bàn cờ. Hạo Dương nheo mắt lại, dụi mấy lần nhìn cho rõ, cho kỹ.

Trong suy nghĩ của hắn, thầy giáo đôi phần sẽ là người có tuổi hoặc tầm trung niên. Nhưng thực sự, người ngồi trước mặt hắn này còn quá trẻ, chỉ vào tầm gần ba mươi. Nếu người này không khoác lên mình Nho phục thì hắn còn tưởng đây thực là một học trò của Văn Thánh.

Tuy người trước mặt hắn trẻ là thế nhưng giọng nói ông lại không hề trẻ một chút nào, nó mang đậm cái trầm từ, sâu lắng, thăng trầm của tháng năm. Văn Thánh nói:

“Thiếu niên, ta đợi cậu cũng lâu rồi. Đến đây, ngồi đi.”

Hạo Dương mơ hồ nhìn kỹ người trước mắt…

Ông ngồi trước bàn cờ, bên cạnh là án thư xếp chồng lên, tóc đen nhánh như màu bồ kết quả, áo vải thô nhưng sạch sẽ. Tuy đang chơi cờ…, một mình mà tay kia vẫn cầm án thư để đọc và thấu, hệt như thể tâm hồn đang phiêu diêu nơi chốn bồng lai. Thân là nho sĩ, thư sinh, vật không rời cũng chính là cây bút lông, cùng giấy khổ viết. Hắn nhìn sang, những khổ chữ Hán Nôm viết bằng nét pháp đẹp đẽ treo trên khung mái hiên thật tuyệt, nhìn thôi mà cũng thấy bao nhiêu điều huyền diệu.

Lại trở về với vị nho sĩ, mái tóc ông phá cách mà buông xuống như thác nước, khí chất, ánh nhìn, hơi thở, như toát ra cái thăng trầm năm tháng khó có thể tưởng tượng nổi. Thật là sự đó, không hợp toạ trên một khuôn trẻ, hơn nữa rất trẻ.

Hạo Dương hắn vẫn hơi nghi ngờ, bèn chắp tay hỏi rất thành kính, lại lễ nghĩa:

“Tiền bối, ngài thực là Văn Thánh hay sao? Ta hỏi câu này là vì chưa chắc chắn, nếu có gì phạm ý mong ngài rộng lượng.”

Vị nho sĩ trước mặt cười phá ở độ vừa phải mà không đánh mất đi cái trang nghiêm, ông liếc qua hắn bằng một ánh nhìn, lại nở nụ cười nhẹ mà hỏi lại:

“Trông ta thật sự không giống Văn Thánh à… ?! . Chắc cũng tại trẻ quá a! Ngươi nói đúng rồi đấy, ta là Văn Thánh đời thứ chín - Hoa Lập Xuân. Nào…, nếu đã đến thì lên đây ngồi đi, ngươi biết đánh cờ chứ?!”

Hạo Dương hơi nghi ngờ, thầm tự nhủ: “Có điều gì đó không đúng, người này có lẽ sẽ không thử lòng ta đâu nhỉ…? Chắc…, dẫu sao vẫn nên đề phòng.”

Hắn chắp tay:

“Tiền bối trên cao tại thượng, tiểu bối như ta không xứng được ngồi đối diện với ngài, chưa dám nói đến việc đánh cờ. Hơn nữa về mảng kỳ nghệ tiểu bối rất tệ hại.”

Văn Thánh nheo mắt nhìn hắn, ông đánh mắt ra hiệu cho hắn ngồi lên tấm chiếu trên sảnh. Nhưng lúc ấy hắn không hề ngẩng đầu, buộc ông phải lên tiếng:

“Khách đến nhà, lời đầu vẫn phải có chén trà. Ngươi không ngồi lên đây, há nào đang bảo Văn Thánh ta chèn ép tiểu bối, ngay cả chén trà cũng không thể cho a? Hơn nữa ngươi cũng sai rồi, ta rất không ưa việc có kẻ dùng từ ngữ sai ngữ nghĩa, tiểu bối ngươi nói mình “tệ hại” là đúng với hoàn cảnh này chứ? Không…, không hề, “tệ hại” chỉ dùng khi ngươi là kẻ tệ về đạo đức, có hại với kẻ khác. Ở đây, ngươi chưa hề làm gì, cớ sao lại dùng từ “tệ hại”??? Nào, sửa lại ta nghe xem!”

Từng câu chữ như đang nhấn mạnh điều gì đó, đôi khi lại ngấn giọng như đang ám chỉ điều gì. Hạo Dương lần đầu được đối thoại với một vị thầy giáo, quả là được mở mang tầm mắt. Hắn cũng hiểu câu nghĩa “một chữ cũng là thầy, nửa chữ cũng là thầy”, hay cổ hơn nữa là “nhất tự vi sư, bán tự vi sư”. Được ông chỉnh nghĩa, dạy nghĩa đối với hắn cũng là điều có ích. Nhưng nghĩ về phong thái của một nhà giáo thì hắn cũng ngầm hiểu được câu nói của Thanh Nhạc dặn mình, thề sẽ cẩn trọng hơn nữa khi nói.

Hạo Dương cúi đầu đáp lại lời vừa rồi:

“Tiền bối trên cao tại thượng, tiểu bối như ta không xứng được ngồi đối diện với ngài, chưa dám nói đến việc đánh cờ. Hơn nữa về mảng kỳ nghệ tiểu bối đi quả thực chẳng hơn ai, thật sự là quá kém.”

Văn Thánh gật đầu như tỏ ý, ông đưa tay như mời hắn ngồi vào nơi trống kia:

“Sao…, thế bây giờ ngồi hay không ngồi.”

Hắn cúi đầu đáp lại:

“Ta ngồi!”

Văn Thánh mỉm cười nhìn thiếu niên trước mắt mình, ông thoáng nghĩ mà nói vài lời khen ngợi:

“So với nhiều nam nhân trong thiên hạ cũng không kém hơn là bao, khá lắm… ! Rất tuấn tú, rất có khí chất, bóng nay hơn bóng người xưa.”

Hắn im lặng lắng nghe, câu nói như thẩm thấu sâu trong tâm trí. Văn Thánh lấy từ ống tay áo một đĩa nhỏ, hắn nhìn kỹ lại mới thấy đó là trầu têm cánh phượng rất đẹp đẽ, rất thuận mắt. Ông giơ tay ra rót một chén trà đưa đến trước mặt thiếu niên, mỉm cười ra hiệu nói:

“Miếng trầu đi đầu câu chuyện. Mau ăn đi!”

Hạo Dương biết đến tục lệ này, chỉ là hắn rất ít ăn trầu, mà khi đến thôi cũng đã thấy sợ rồi chứ chưa nói gì đến việc nhai thứ này.

Văn Thánh thấy thiếu niên cứ ấp úng, do dự mãi mà không đưa tay ra lấy miếng trầu. Ông đành nói:

“ “Miếng trầu đi đầu câu chuyện” chắc bây giờ cũng cổ rồi nhỉ? Thứ này ngươi có thể không ăn, chính ta cũng không ép buộc hay làm khó ngươi. Đây là nét đẹp trong văn hoá, phong tục, cũng mai một đi nhiều phần rồi. Thậm chí nhiều người nghe qua mà còn chưa tận mắt nhìn thấy nó nữa, ở vùng ngươi thế nào ta không biết. Nhưng ở Văn Miếu đây, ta luôn tiếp khách bằng chén trà cùng miếng trầu, một phần cũng muốn gìn giữ nét văn hoá này. Ngươi là kẻ ghét rượu, lại sợ say thì ta lại càng không cưỡng ép. Chỉ là có đôi chút man mác buồn vì nhiều nét đẹp văn hoá cũng phai tàn dần mất.”

Văn Thánh đã nói như vậy mà giọng ông cũng rất bình thường không hề ám chỉ, hay có hàm ý gì. Nhưng thật kỳ lạ, hắn nghe rồi mà lòng cũng thầm buồn đến một cách khó hiểu, tâm trí nhưng không muốn làm phật lòng người trước mặt.

Hạo Dương đưa tay, nhất quyết cầm lấy miếng trầu. Trước khi bỏ vào miệng không quên nói:

“Tiền bối, vậy ta không khách sáo nữa! Cũng xin mời ngài.”

Văn Thánh thấy thiếu niên này quả quyết như vậy mà lòng cũng thầm vui.

Hắn nhai miếng trầu trong miệng, cái vị chát chát, bùi bùi, mùi nồng cứ lan toả trong miệng. Sau khi nhai nát, một vị ngọt nhè nhẹ xuất hiện trên đầu lưỡi, làm hắn không khỏi thấy kỳ lạ.

Đợi một hồi, cái say cũng bắt đầu lan đến. Vẻ mặt hắn bây giờ đỏ bừng, ánh mắt lờ đờ, thân người không vững. Hạo Dương hắn chưa từng uống rượu, nhưng cái say xưa mà chóng mặt thế này có lẽ cũng không thua kém.

Đợi một lúc, cái say lấn chiếm tâm trí hắn đến mức khạc cả miếng bã trầu ra sân. Hắn muốn giải thích, muốn nói, muốn đứng lên nhưng toàn thân như không phải của hắn nữa. Khung cảnh trong ánh mắt lảo đảo liên hồi, quay ngang quẩn dọc.

Văn Thánh nhìn thiếu niên trước mặt say trầu như này, ông lắc đầu mà không khỏi thầm cười. Dẫn khí đến lòng bàn tay mà truyền vào ấn thùy của thiếu niên, đợi một lát sau mới tỉnh lại.

Bầu trời khung cảnh trong mắt hắn dần chậm lại, cuối cùng mới trở về toàn vẹn. Hạo Dương thở dốc mà cảm nhận cái nóng trong thân thể, cái nóng bừng khiến hắn đổ mồ hôi hột.

Hắn biết vừa rồi mình không phải phép, muốn đứng dậy nhặt miếng bã trầu trên sân kia. Nhưng Văn Thánh đã ra tay trước, ông nhấc miếng bã trầu mà ném vô gốc cây cau gần đó.

Hắn chắp tay tạ lỗi:

“Tiền bối, vừa rồi là tiểu bối mất phép nghĩa, mong ngài tha lỗi.”

Văn Thánh gật đầu chấp nhận, ông cũng chẳng muốn so đo với thiếu niên này làm gì. Nụ cười trên khoé miệng lớn hơn khi ông nhìn hắn, lại cất tiếng:

“Uống trà đi… ! Chào hỏi cũng đã xong, giờ chúng ta nói chuyện được rồi nhỉ?”


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com