Một thiếu niên ngồi yên thân trước mặt Văn Thánh, cậu ta chẳng có biểu lộ gì, lại càng không có tiếng động nào phát ra. Thiếu niên luôn cúi đầu dường như không dám nhìn thẳng vào Văn Thánh, trong ánh mắt là bao nhiêu suy nghĩ sâu xa khó đoán nơi tâm trí.
Văn Thánh nhìn thiếu niên trước mắt mình, lòng thầm mỉm cười lại bất giác hỏi:
“Ta gọi ngươi đến đây, thật sự không có gì để hỏi sao?”
Hạo Dương siết chặt tay đang đặt trên đùi, hơi do dự, có lời cũng chưa muốn tỏ, hắn lắc đầu nói:
“Ta thật sự không biết mục đích của ngài khi gọi ta đến nơi này là gì, xin tiền bối nói rõ.”
Văn Thánh cười phá, đặt tay lên bàn cờ mà di chuyển con tốt đầu tiên. Từng hành động đều bị hắn nhìn rõ, chính xác hơn là quan sát không bỏ sót dù chỉ một li. Ông cất giọng hơi khiển trách:
“Đấy… ! Ngươi lại dùng sai từ ngữ nữa rồi. Ta gọi tiểu bối ngươi đến đây mời trầu, thưởng trà lại trò chuyện vui vẻ. Sao lại nói là có mục đích gì được! Ngược lại là ngươi, không phải cũng có mục đích khi đến đây sao? Cho dù chỉ là vô ý…”
Hạo Dương ngần ngại, ấp úng:
“Ta…”
Văn Thánh nói tiếp:
“Không phải muốn đến Nam Bộ miền động thiên sao? Có vậy mà cũng không dám nói, ngươi thấy bản tọa là kẻ khó tính đến thế sao… ?”
Hắn nheo mắt nhìn đăm đăm mép bàn trà, trong đầu nảy sinh bao suy nghĩ: “Chỉ mới đây thôi mà đã biết rồi hay sao… ? Ta cũng chỉ mới nói cho Thư Minh thôi mà, hay là người này có thể đọc được suy nghĩ? Hay là mọi cử chỉ, hành động của ta người này đều biết hết? Hoặc là thật sự Thư Minh đã nói với lão sư của mình? Nếu lão tiền bối này thực sự có thể đọc suy nghĩ, thì ta vẫn nên tém tém lại mới được.”.
Hạo Dương đánh liều, mạnh dạn hỏi sự:
“Văn Thánh tiền bối, ngài có thể đọc được suy nghĩ của ta hay sao? Hay ngài đã nghe Thư Minh kể lại?”
Văn Thánh lắc đầu, ông ra hiệu cho hắn hãy mau chóng đi nước cờ trên bàn. Rồi ông ta mới nói:
“Dù ngươi chơi cờ kém thì ta vẫn muốn ngươi chơi, cũng là bản lĩnh… . Còn tại sao ta lại biết ngươi muốn đến Nam Bộ miền động thiên ư? Đơn giản thôi! Riêng về việc đọc suy nghĩ của người thì ta không có thần thông như vậy, nhưng nhìn người mà hiểu qua suy nghĩ cũng có vài phần. Từ lúc ngươi bước chân vào toà thành này ta biết, ngươi gặp ai nói chuyện với ai ta cũng biết, chỉ là quan sát thôi. Không quản, không can dự nổi.”
Hạo Dương đi nước cờ sĩ lùi về thủ thế, hắn nghe ông nói như vậy lòng cũng an yên hơn phần nào. Chỉ là thực muốn mở lời vẫn đôi chút khó khăn. Hai người im lặng đánh cờ cho hết nước, không quá ngạc nhiên khi người thua là Hạo Dương.
Hắn cúi đầu:
“Văn Thánh kỳ nghệ cao tường, tiểu bối thua tâm phục khẩu phục.”
Văn Thánh rót một chén trà đến trước mặt hắn, đợi một lát phải cùng ly xong mới lại mở lời:
“Được rồi…, bây giờ ta cũng nói luôn nhé… . Ngươi muốn dùng tế đàn dịch chuyển ở Văn Miếu không phải quá khó nhưng ngươi phải đồng ý với ta một việc, hơn nữa để tránh dị nghị hai tháng nữa ngươi vẫn phải ở lại đây mà tham gia bài thi kiểm khách. Thế nào?”
Hắn tự nhủ: “Kiếm khí và pháp khí trong ta đối nhau kịch liệt nơi nội tức, không biết có thể trụ nổi hai tháng không đây. Điều này cũng quá khó rồi, một thầy giáo đúng phép tắc, lễ nghĩa như Văn Thánh có lẽ không thể nào rút ngắn đi, chỉ có thể theo khuôn khổ. Bây giờ ta cho dù dùng kiếm khí bay vào trong đấy cũng mất ít nhất 5 tháng, ở đây có lẽ là tối ưu nhất rồi. Chắc đành nghe theo vậy, chỉ mong trụ được nhiều hơn ba tháng.”.
Hạo Dương hành lễ:
“Được Văn Thánh giúp sức là hãnh diện của tiểu bối, không biết ngài có việc gì mà cần ta phải làm giúp?!”
“Việc thì cũng không quá khó, chỉ là khó cho ngươi thôi. Ngươi thực sự đồng ý chứ?”. Văn Thánh nói.
Hắn lần này quả quyết gật đầu đồng ý, trong ánh mắt cũng không vương chút do dự nữa. Văn Thánh cười vui vẻ:
“Việc ta nhờ ngươi cũng chẳng có gì đâu, chẳng qua là sắp đến sẽ có một đoàn khách đến Văn Miếu. Ta chỉ cần ngươi tiếp đón họ thật tốt, thế nào?”
Hắn đáp lại:
“Xin Văn Thánh cứ việc chỉ bảo.”
“Được!!! Nếu ngươi đã đồng ý thì tốt! Nhưng là tiếp đón thì ngươi cũng phải hiểu về nơi này, thì mới làm tròn được bổn phận. Ngươi vẫn chưa có nơi ở cố định đâu nhỉ? Thế này đi, từ mai ngươi cứ dọn đến Văn Miếu ở đi! Văn Thánh ta sẽ không phụ bạc ngươi!”
Hạo Dương nhíu mày, cảm thấy có điểm gì đó sai sai, tự nhủ: “Sao nghe có vẻ cứ như đã chuẩn bị trước cho ta thế nhỉ? Thật khó hiểu…, cứ như đang bị gài ấy nhỉ? Nghe là việc bình thường nhưng chắc cũng không dễ nuốt, vẫn nên đề phòng hơn. Nhưng lão đầu này thật khó hiểu, có khi nào biết về thân thế của ta không? Nhưng…, đã gặp đích danh thì ta cũng không chối từ nổi.”
Hắn cúi đầu, lời nói hơi hướng muốn chối từ:
“Tiền bối, Văn Miếu là chốn thanh cảnh, tiên phúc. Người vào nơi đây, hoặc là bái kiến ngài, hoặc là học đồ của ngài, danh chính ngôn thuận. Bây giờ một kẻ vô danh tiểu tốt như tiểu bối tự dưng đến ở nơi này, há chẳng phải điều dị nghị.”
Văn Thánh cười khà:
“Cái đó thì ngươi yên tâm, Văn Miếu đang thiếu một chân quét dọn. Nếu ngươi muốn danh chính ngôn thuận thì cứ việc nói mình là hầu sự của Văn Miếu. Thế nào?”
Hắn biết khi đã nói đến nước này rồi mà Văn Thánh không đổi ý, thì hắn thực sự là phải đến nơi này, không khước từ nổi. Hạo Dương cúi đầu đáp lễ:
“Vậy ta nghe theo sắp xếp của ngài.”
Văn Thánh chưa vội nói, ông lấy ra từ vạt áo một lọ sứ nhỏ đưa đến trước mặt thiếu niên. Lại cười nói:
“Ta biết ngươi bây giờ như nào! Trong bình này là năm viên đan dược thuần tính hoả, sau này có lẽ ngươi sẽ cần dùng đến.”
Hạo Dương kinh ngạc nhìn Văn Thánh, hắn hoài nghi bên trong lọ sứ nhỏ này bèn nhấc hẳn lên mà cảm nhận. Lại thấy bên trong có tiếng động nhỏ, hắn bỏ nút bần phía trên ra ngửi. Bất giác nhận ra đây thực sự là đan dược thuần hoả, nên nhất thời rơi vào trầm tư suy nghĩ: “Lão đầu này thực sự biết về tình cảnh của ta sao? Thật sự là chu đáo tới mức khiến người khác không quen nổi…, nhưng biết đâu đây lại là muốn tốt cho ta?”.
Hắn cúi đầu cảm tạ:
“Đa tạ Văn Thánh đã ban cho ta một thứ tốt như này, ân này vãn bối nhất định sẽ không quên.”
Văn Thánh cười nhẹ:
“Thứ này dù có tốt nhưng cũng chỉ ở mức kiềm chế, còn muốn ngăn chặn tiềm phát thì ngươi vẫn cần có thứ tối hơn.”
Hạo Dương nói: “Đa tạ, Văn Thánh đã chỉ dạy.”
Văn Thánh đánh mắt ra hiệu điều gì đó, lập tức Thanh Nhạc bước vào. Tên này cúi đầu thành kính với thầy của mình trước rồi y mới quay sang nói với hắn:
“Trần Dương huynh, đi theo ta.”
Nói rồi Thanh Nhạc cũng rời đi luôn mà chẳng chờ đợi lời nói hay lời đáp của hắn. Hạo Dương thấy vậy không hiểu vì sao, nhưng quay ra cũng lại thấy Văn Thánh ra hiệu cho hắn mau đi theo. Hắn suy nghĩ nhanh một phen rồi cúi đầu chào ông, lại đi theo Thanh Nhạc.
….
Rời khỏi Bái đường Văn Miếu, Thanh Nhạc bước đi phía trước vẻ mặt rất nhẹ nhàng, bình thản mà cũng rất điềm tĩnh. Hắn ngẫm lại giờ mới để ý rằng là Thanh Nhạc thật sự rất giống Văn Thánh, từ cách hành lễ, lời nói cùng cử chỉ và hành động. Chỉ là cái phong thái tiêu dao, tự tại ấy vẫn chưa có; mà cũng phải, vì cái tiêu dao, tự tại qua bao nhiêu tháng năm mới có được.
Hắn tò mò, suy nghĩ sâu xa mà hỏi lại:
“Thanh Nhạc huynh, bây giờ chúng ta đang đi đâu thế?”
Thanh Nhạc cười nhẹ, tay vẫn để trước bụng mà bước đi. Thêm vài bước nữa, hắn mới nói:
“Trần Dương huynh a, chúng ta đang đi đến nhà Tiền đường và Hậu đường. Nhà Tiền đường chủ yếu là để học đồ như chúng ta ở lại, còn như huynh thì là khách, mà khách tất nhiên sẽ đến ở nhà Hậu đường.”
Hắn đáp lại: “Vậy làm phiền Thanh Nhạc huynh dẫn đường rồi… !”.
[Nhà Hậu đường]
Thanh Nhạc trước đó nói với hắn:
“Ban nãy vẫn chưa dẫn huynh đến nơi này, bây giờ ta cũng giới thiệu sơ qua. Nhà Hậu đường là một công trình kiến trúc đặc sắc với lối thiết kế theo kiểu chữ "đinh". Phần mái được làm theo kiểu tứ tự với hai tầng mái đao cong vút, lợp ngói mũi hài màu xanh đặc trưng của kiến trúc cổ xưa. Phần thân nhà được chế tác từ gỗ lim quý với hệ thống cột kèo vững chãi, các đầu đao, kẻ quyết được chạm khắc hoa văn tinh xảo. Không gian bên trong rộng rãi, thoáng đãng với nhiều gian phòng. Các cửa bức bàn, cửa võng đều được làm bằng gỗ quý và trang trí hoa văn, họa tiết mang đậm tính thẩm mỹ truyền thống. Phòng huynh chúng ta đã sắp xếp xong, mời đi theo.”
Thanh Nhạc bước đi trước, dẫn hắn đến một căn phòng nơi góc trái.
Đến trước cửa, Thanh Nhạc dừng lại, liền nói:
“Trần Dương huynh, đây là căn phòng của huynh, sau này cứ việc tự nhiên khi ở nơi này. Ta xin phép cáo lui trước, cần việc huynh cứ đi sang sân bên trái, đó là nhà Tiền đường mà học đồ chúng ta sống.”
Hắn hành lễ:
“Đa tạ!”
Thanh Nhạc hành lễ rồi cũng rời đi.
Hắn mở cửa căn phòng.
Bên trong là lối kiến trúc rất tự nhiên, thoáng khí với bên ngoài. Căn phòng chia làm hai phần: bên ngoài là bàn tiếp khách, phía sau là vách gỗ cũng giường ngủ. Hắn nhìn lên trên cửa phòng, lại thấy gương chiếu yêu cùng với mấy lá bùa vàng, chắc có lẽ là để cầu bình an.
Hắn đi qua, đi lại mấy lượt trong căn phòng, lặng ngắm nhìn nó. Thấy ô cửa sổ bên phía trái, hắn cũng tò mò mà mở ra, lại thấy bên cạnh cửa sổ là mấy dây leo hoa mướp, lá xanh mởn. Cái gió hướng Tây thổi vào cũng mang đôi chút âm ấm về mùa lạnh.
Hạo Dương ngồi xuống cái chiếu trải giữa phòng, thầm tịnh tâm. Hắn nghĩ lại: “Nơi đây như là đã chuẩn bị từ trước, cứ như thể bao giờ ta đến là dùng luôn vậy… . Thôi vậy…, dù sao cũng chu đáo nên thôi, không trách chủ nhà được. Sắp tới còn phải ở lại đây nữa…”
Hắn bỏ cái lọ sứ nhỏ chứa mấy viên đan dược thuần tính hoả ra xem thử, màu sắc đỏ đặc trưng này có lẽ không phải vật phàm. Hắn đổ một viên đan lên tay mà cảm nhận sức nóng, cái nóng này có lẽ đủ kiếm chế lại hàn khí. Mà Văn Thánh cũng nói qua, vẫn nên tìm thứ gì đó tác động sâu đến.
… Rất lâu, hắn ngồi đấy mà tịnh tâm, cảm thấy buồn chán mà đứng dậy. Muốn ra ngoài Văn Miếu, dẫu sao ngoài đó vẫn tiện nghi hơn. Liền thầm hỏi: